Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Cách đó không xa hai vệt sáng lạnh lẽo kéo tới, thời khắc Mộc Thủy Vân thu hồi Phật châu, liền tập kích nàng, nữ tử kia híp hai mắt lại, thừa cơ hội vung tay áo biến mất.
Mộc Thủy Vân thấy hai đạo lệ quang hung mãnh này, rùng mình, hai tầng vàng nhạt ngưng tụ ở hai tay, nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp.
Ầm một tiếng, bầu trời rung động!
Một bóng đen cấp tốc bay tới, ngón tay uốn lượn, một luồng sức hút vô hình nhiếp thả.
Mộc Thủy Vân gắt gao nắm Phật châu, nàng có thể cảm nhận được cỗ sức hút mãnh liệt kia đang hấp thu Phật châu của nàng. Nàng bay lên, cùng người mặc áo đen gặp thoáng qua, một giây sau lại kéo dài khoảng cách. Thật không nghĩ tới sẽ có người dòm ngó Phật châu của nàng, thật sự là phục rồi!
Hai đạo lệ quang trở về trong tay của chủ nhân, hắc bào bao vây đường cong thân thể, chỉ là biểu hiện trên mặt lại lạnh băng. Nàng ta nhìn chằm chằm Phật châu ở trong tay Mộc Thủy Vân, lạnh nhạt hỏi: "Phật châu này của ngươi là từ đâu tới?"
"Không liên quan tới ngươi!" Mộc Thủy Vân lãnh đạm, căn bản là không có ý định dây dưa với nàng ta, đang muốn bay đi lại bị một tiếng kêu vui vẻ làm dừng bước: "Thủy Vân, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Yến Dương Thiên ôm muội muội đáp xuống gần đó, không thể tin tưởng nhìn cô gái áo trắng ở trên trời, trong lòng đâu chỉ khiếp sợ, quả thật kinh hãi a. Hắn cho rằng Thủy Vân không có nửa điểm tu vi, ai biết nàng mới là tu luyện giả thiên tài, thâm tàng bất lộ!
Khó trách hắn không cảm giác được hơi thở của nàng, nguyên lai nàng là thánh cấp, Yến Dương Thiên miễn cưỡng bình phục nỗi lòng, nhưng cũng chú ý tới cô gái áo đen đối lập với Thủy Vân, gương mặt đó quen thuộc như thế, phẫn nộ hô lên: "Thanh Vũ Lâu Sương hộ pháp! Ngươi muốn làm gì?"
Sương Hoa không để ý Yến Dương Thiên gào thét, hai mắt liên tục ngó đăm đăm Phật châu của Mộc Thủy Vân, ngoài miệng lại nói: "Giao Phật châu ra!"
"Ngươi muốn ta giao ta liền giao hả? Máu mặt ghê nhỉ." Mộc Thủy Vân nở nụ cười, chầm chậm xoa xoa Phật châu. Nàng đi Phi Vân Sơn Trang mục đích cũng chỉ là nhìn Yến Dương Thiên mà thôi, nếu hắn đến rồi, mình cũng không cần phải gấp. Hiếm thấy có được một người bạn như thế, giờ khắc này hắn còn đang lo lắng cho nàng, trong lòng nàng rất vui mừng.
"Ca ca, ngươi biết cô gái kia sao?" Yến Tiểu Điệp hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mộc Thủy Vân, tóc đen dài xoã tung lại vấn thêm kiểu tóc đặc biệt, chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, trong lòng càng cảm thấy mới mẻ. Tư thế nàng ấy xoa xoa Phật châu Hồng Ngọc, quả thật mỹ bạo!
"Ừm, nàng là bằng hữu của ta." Yến Dương Thiên gật đầu, căng thẳng nhìn chằm chằm hai phe.
"Màu máu, nguyên bản không thuộc về đại lục này. Có khi ngươi còn không biết hàm nghĩa của chuỗi Phật châu trên tay, bởi vì nó căn bản không thuộc về ngươi!" Con ngươi Sương Hoa trầm xuống, Loan Nguyệt Đao trong tay toả sắc vàng mãnh liệt, mơ hồ lộ ra một tia khí lạnh!
Tình cảnh này lại làm cho Yến Dương Thiên trợn to hai mắt, lôi kéo Yến Tiểu Điệp, bay đến bên người Mộc Thủy Vân, bắt được cánh tay của nàng: "Đi mau!"
"Các ngươi muốn trốn sao?" Sương Hoa quát chói tai, hai Loan Nguyệt Đao lập tức phi kích, tia sáng màu vàng kịch liệt thiêu đốt, y như muốn đốt cháy không khí, bên tai xoay chuyển nổ vang, băng sương cũng lần lượt đông lại!
Yến Dương Thiên kinh hồn thả ánh sáng, nhưng tông cấp trước sau cùng thánh cấp tồn tại chênh lệch, hắn căn bản không có cách nào đánh thắng nàng ta, chỉ có thể tận lực chống lại!
Mộc Thủy Vân phất tay biến ra một tia sáng màu vàng, tạm thời chặn lại song đao, đan điền cấp tốc vận chuyển, lưỡi đao xẹt qua lồng ánh sáng, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.
Yến Dương Thiên thấy thế lôi kéo hai người, cực nhanh bay khỏi nơi đây!
Phịch một tiếng, hai đạo lệ quang đột phá lồng ánh sáng rồi nhanh chóng truy kích bọn họ. Bầu trời thoáng chốc toả ánh sáng ra, Sương Hoa ác liệt, khóe môi trào phúng: "Ta sẽ cho các ngươi biết rõ sự chênh lệch giữa thánh cấp nhất cảnh và thánh cấp đỉnh cao!"
Hai loan đao cấp tốc xoay tròn, xa xa nhìn tới, chính là hai đạo lưu quang màu vàng cực nhanh, mạnh mẽ nổ vang, lặng lẽ thả ra cảm giác lành lạnh băng sương, uy hiếp ba người!
Mộc Thủy Vân quay đầu lại, nhưng giật nảy cả mình, hai đạo lệ quang gần trong gang tấc, bầu trời lại có hoa đào bay bay, hương thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí!
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, là nàng!
Hai đạo lệ quang giống như bị một luồng khí tức vô hình cách trở, bất luận phát huy sức mạnh thế nào đều không thể xuyên qua tầng bình phong trong suốt kia. Mộc Thủy Vân yên ổn không ít, cùng huynh muội Yến gia tăng nhanh tốc độ, thẳng đến Phi Vân Sơn Trang!
Sương Hoa đầy mắt kinh nộ nhìn hoa đào bay lả tả, song đao bị một luồng khí lực bắn ngược trở về, lúc tiếp ở trong tay thì hai tay tê rần, cảm giác đau đớn xung kích tâm tư của nàng, trong lòng run rẩy một hồi, nhanh chóng thoát ly nơi đây!
Hoa đào đình chỉ tung bay, từ từ tiêu tan ở trên bầu trời...
Mộc Thủy Vân đạp khí nhảy lên trời cũng không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy mấy cánh hoa kia đã không gặp , trong lòng chẳng biết vì sao có chút thất lạc.
"Phía trước chính là Phi Vân Sơn Trang. Thủy Vân, ngươi không sao chứ?" Yến Dương Thiên lo lắng nhìn nàng, muốn xác định nàng vô sự.
"Ta tu vi bây giờ cao hơn ngươi a, câu nói này ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi không sao chứ? Nữ nhân kia có làm ngươi bị thương không?" Mộc Thủy Vân ôn hòa nhìn hắn, tròng mắt lấp loé vui mừng, lấy thực lực tông cấp đỉnh cao của Yến Dương Thiên, hoàn toàn không có khả năng đánh thắng, nhưng hắn lại vì nàng mà ra tay, đối kháng nữ nhân kia, có chút chua xót, nàng nói: "Ban nãy ngươi di chuyển, nữ nhân kia tu vi ở thánh cấp đỉnh cao, e là chỉ cần nhúc nhích ngón tay đã có thể giết chết ngươi rồi, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Hiện tại không phải là không có chuyện gì sao, huống hồ chúng ta là bằng hữu, ta làm sao sẽ bỏ lại bằng hữu mà đào tẩu đây? Cho dù Yến Dương Thiên ta là