Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Lúc đó hắn kinh ngạc hỏi vì sao, Tử Vân tiên tôn chỉ cười, nói một câu, danh sư xuất cao đồ.
Câu nói tưởng chừng rõ ràng, lại không minh bạch, Giang Nam cho tới bây giờ cũng còn đang suy đoán ý tứ của những lời này, Tử Vân tiên tôn rốt cuộc có ý gì đây? Có danh sư tất có cao đồ, không phải nói hắn cùng sư phụ sao? Xem vẻ mặt nàng lúc đó, không phải như vậy a, ai, thật sự là không hiểu nổi.
Sau đó, Tử Vân tiên tôn đem hắn đơn độc gọi đi, dặn hắn cần phải tìm cho được Mộc Thủy Vân, kêu nàng đến Thất Tiên Phong làm khách.
Giang Nam kinh ngạc, đang yên đang lành, Tử Vân tiên tôn làm sao nghĩ tới Mộc Thủy Vân, quái lạ, cực kỳ quái lạ.
Một bên Thanh Yên thấy vậy, mím môi cười nói: "Băng Tiêu Kiếm Pháp chính là kiếm pháp đỉnh cấp của môn phái ta, mà kiếm thức ngươi vận dụng, cũng là kiếm quyết Thất Tiên Phong một mình sáng tác. Hai phe so kè, chỉ có thể nói mỗi người đều có sở trường riêng thôi. Mục đích hiền chất đến đây, không chỉ là vì bái kiến chưởng môn đi?"
Giang Nam có cảm giác như bị tóm lấy bím tóc, lắc đầu cười: "Thanh Yên cư sĩ quả thật mắt sáng, tiểu bối tới đây, là muốn nhìn Hoa Ngưng một chút."
Thanh Yên cười rạng rỡ, vừa muốn nói gì thì đã thấy hai nữ đệ tử hấp tấp chạy vào, nàng cau mày nói: "Vội vội vàng vàng làm gì? Không thấy chúng ta đang tiếp khách sao, thật không có quy củ!"
Hai người kia làm sao còn lo lắng được bọn họ có quy củ hay không, vội vàng nói: "Sư phụ! Thất sư tỷ... Tỷ ấy đào tẩu rồi!"
"Cái gì?"
Không chỉ có Thanh Yên kinh hãi, ngay cả Giang Nam cũng không ngừng cau mày, vì sao lại nói là đào tẩu? Chẳng lẽ Thiên Huyền Môn này còn có vụ giam lỏng đệ tử nữa hay sao?
Mặc Thiên thấy dáng vẻ thất thố của Thanh Yên, không khỏi kinh ngạc, Thanh Yên luôn luôn bình tĩnh lại có thời điểm mắc sai lầm, Hoa Ngưng trong lòng nàng, là có phân lượng nhất định.
"Chưởng môn, muội còn việc, muội lui xuống trước." Thanh Yên thi lễ xong, loáng một cái, hình bóng liền biến mất.
Giang Nam thấy vậy cũng chắp tay nói: "Mặc chưởng môn, vậy tại hạ cũng cáo từ."
"Hiền chất đợi chút, ngươi muốn đi tìm Hoa Ngưng sao?" Mặc Thiên nhíu mày hỏi.
Xem ra Hoa Ngưng này không đơn giản a, làm cho lòng của sư phụ nàng rối như tơ vò, kiếm khách anh tuấn này e là cũng đối với nàng phương tâm ám hứa*.
*đơn phương hứa hẹn định ước
Giang Nam lựa chọn nói thật: "Thật sự là chuyện gì đều không gạt được Mặc chưởng môn. Ta và Hoa Ngưng là bạn tốt, đương nhiên ta phải quan tâm tung tích của nàng."
"Thanh Yên đã đi, ngươi không cần sốt ruột đâu." Mặc Thiên nhẹ nhàng chỉnh sửa phục bào, thấy Giang Nam lúng túng, liền cười: "Thất Tiên Phong đang phát sinh một chuyện trọng đại, có đúng hay không?"
Giang Nam đột nhiên nhíu mày, chẳng lẽ hắn ta biết à? Hắn nói: "Thật không dám giấu giếm, Thất Tiên Phong đã từng có ước hẹn với Dược Tiên Cốc. Lâm Pháp tiên tôn đam mê luyện đan cho nên hắn đã cùng Vân cốc chủ định ra ước hẹn ba năm, lần này tổ chức đại hội luyện đan, ta đến cũng chỉ vì thuận tiện vào quan sát bọn họ luyện đan. Dù sao, đệ tử của Lâm Pháp tiên tôn và ta từ nhỏ giao hảo, lần này hắn muốn bộc lộ tài năng, ta đương nhiên phải đi cổ vũ."
"Ừ, có điều Phục Ma Phổ mà ngươi nói, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường." Mặc Thiên khẽ mỉm cười, thấy Giang Nam dáng dấp muốn biết, đưa tay ra chỉ: "Hồ Phong Ngọc."
"Thì ra là như vậy. Đa tạ Mặc chưởng môn chỉ dẫn!" Giang Nam đứng dậy hành lễ, tức khắc cáo biệt rời đi .
Nguyên lai chỗ tìm ra Phục Ma Phổ, chính là trong hang núi gần hồ Phong Ngọc, nếu đã như vậy, hắn liền đi Vân Nhai Cốc trước, rồi đi hồ Phong Ngọc sau.
Trên đường không biết có thể tìm được Hoa Ngưng hay không, nhưng có Thanh Yên cư sĩ ra tay, Hoa Ngưng sẽ không sao.
Giang Nam nghĩ tới đây, liền an tâm không ít, hơn nữa hắn mơ hồ có trực giác, Thủy Vân muốn tìm kiếm Phục Ma Phổ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tra được hồ Phong Ngọc, lần này đến đó, nhất định có thể đợi được Thủy Vân.
Đêm đến, ánh trăng mê say chiếu rọi vách núi cất cao, ánh bạc óng ánh, khói tiên mờ ảo cuồn cuộn giữa những tầng mây, cho dù là đêm tối, Vân Nhai Cốc vẫn chẳng khác nào tiên cảnh.
Một bóng trắng xẹt qua giữa trời, lại như một con linh yến, tùy ý bay ngang qua cung điện.
Nhìn vầng trăng khuyết trên trời, Mộc Thủy Vân ôm ngực, đứng ở trên đỉnh toà cung điện to nhất, môi cười yếu ớt.
Xem ra Dược Tiên Cốc cũng không phải chỉ đơn giản cứu người như bao thế nhân* truyền lại, tiên cảnh còn có thể kiến tạo cung điện nhiều tầng, quả thật còn hoành tráng hơn hoàng cung.
*người đời
Mà toà cung điện dưới chân nàng, là chủ điện nằm ngay trung ương của Dược Tiên Cốc.
Mộc Thủy Vân nhàn nhã ngồi xuống, liếc nhìn trời đêm đầy sao, còn lười biếng nằm trên mái ngói, cảm thụ gió thổi thoải mái.
Trong chủ điện, đèn đuốc sáng rực.
Nam tử ngồi trên ghế một thân hoa phục cẩm tú, mái tóc nhu thuận khoác trên vai, hắn có một đôi mắt sáng như hạo nguyệt*, môi mỏng so với nữ nhân còn hoàn mỹ hơn, nhưng hắn không câu nệ, tóc dài phân tán, khí tức không bị ràng buộc.
*trăng tròn
"Ngũ Châu, thời cơ luyện đan gần như đã đến, là ba ngày sau. Ngươi định lúc nào lấy bảo bối ra?" Một thanh niên dung mạo anh tuấn tùy ý dựa vào ghế, từ trên xuống dưới lười nhác cực hạn, dáng người lại như không xương, ai không biết còn tưởng rằng hắn bị bại liệt.
"Lão Lâm, ngươi không cần quá sốt ruột. Thứ kia còn đang bị trấn áp trong vách đá sau cốc, trong thời gian ngắn nó bứt không ra nổi." Vân Ngũ Châu xoa tóc ở trước ngực, con ngươi ẩn giấu thâm ý: "Chỉ cần đại hội luyện đan lần này thành công, ta lập tức mở ra lớp cấm chế, cho bảo bối kia tái hiện nhân gian."
Lâm Pháp rướn người, nghiêng về phía trước: "Vân gia thượng cổ các ngươi là thuỷ tổ dược giới đời đời kiếp kiếp, theo ta được biết, bảo bối kia cũng không phải là vật chân truyền của các ngươi. Đến tột cùng là từ đâu ra? Ngươi giấu giếm ta đã lâu a."
Hai người cứ như vậy