Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Ánh sáng của Huyết Phật châu vẫn lộng lẫy như mặt nước yên tĩnh, không chút biến hóa.
Mộc Thủy Vân nở nụ cười, trong đêm tối, không khỏi ngáp dài một cái, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, phía sau vách núi Dược Tiên Cốc, là chỗ bọn họ ở sao?
Tâm tư trằn trọc, Mộc Thủy Vân hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn góc tối gần đó, đột nhiên dáng người lóe lên, rời khỏi nơi này, bay đi.
Một bóng đen từ góc tối chui ra, trực tiếp đuổi theo Mộc Thủy Vân.
Bạch y lăng không bay lượn, nguyệt quang mê say, mái tóc dài thượt của Mộc Thủy Vân bay loạn, thân thể thướt tha càng khiến nàng giống tuyệt thế giai nhân.
Phong thái mỹ lệ như vậy khiến người truy kích sững sờ, nhưng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Trong tay hắn đột nhiên tỏa ra một đám lửa, điểm quỷ dị chính là, đoàn hỏa diễm này là màu đen.
Hắc diễm cháy hừng hực, chu vi xung quanh được bao vây bởi một tầng hào quang màu vàng hoa lệ, hô một tiếng, đánh thẳng đến sau lưng Mộc Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân lắc mình trốn thoát, nhìn thấy màu sắc của ngọn lửa thì giật nảy mình, cõi đời này còn có ngọn lửa màu đen? Quả thật là khó tin nổi.
Khi lắc mình, nàng cũng đã cảm nhận được uy lực của cỗ hỏa diễm này, tuyệt đối không thua kém Kim Mang Hỏa của Diệp Cổ, coi như Hỏa Phượng Liệt Dương của Liệt Phong ở đây, chỉ sợ cũng phải bái phục chịu thua cỗ hắc diễm này.
Phốc một tiếng! Hỏa diễm màu đen trực tiếp bạo phát giữa núi rừng, thiêu đốt toàn bộ cây cỏ xung quanh. Dưới đêm trăng yên tĩnh, khói bụi gay mũi tỏa ra khắp nơi.
Thân thể Mộc Thủy Vân nghiêng về phía sau, dáng người duyên dáng phiên nhiên bay ngược, mũi chân mềm mại điểm một cái, vững vàng đáp xuống một nhánh cây tinh tế. Dưới ánh đêm, y phục màu trắng rất nổi bật, tư thái càng thêm thung nhiên.
Hai tay nam tử dang ngang, tương tự như nàng rơi vào ngọn cây đối diện hơn mười mét, điều khiến Mộc Thủy Vân kinh ngạc chính là trên mặt của hắn có che một mảnh vải đen.
Chẳng lẽ người cổ đại ai cũng thích che mặt giả vờ thần bí hay sao? Hình như nàng quên, trước đó nàng cũng che mặt giả vờ thần bí.
"Ta cảm nhận được khí tức quái dị trên cơ thể ngươi. Ta có hứng thú với vật ở cổ tay ngươi, không bằng ngươi lưu nó lại đi." Thanh tuyến của nam tử trầm thấp ám ách, đôi lông mày vừa đậm vừa phi dương, hai mắt thâm thúy, quan sát nhất cử nhất động của nữ tử đối diện, bao quát khuôn mặt lãnh đạm nhưng gò má lại cực kỳ tinh khiết kia.
"Phốc, ta chưa từng thấy có người cướp đoạt trắng trợn như vậy. Muốn từ trên người ta lấy đồ vật, ngươi cũng phải ước lượng bản lãnh của mình trước mới được nha." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, hai tay ôm ngực, không có bất kỳ sự sợ hãi nào.
Thấy nàng hờ hững tự nhiên như vậy, hai mắt nam tử lóe lên một tia giận dữ, hai tay đột nhiên giơ ra, bàn tay hướng lên trên, hai luồng hỏa diễm màu đen phân biệt vọt lên: "Tôn cấp tam cảnh, trẻ tuổi như vậy liền đạt được, quả thật có chút tư bản. Đáng tiếc, đêm nay ngươi gặp phải ta. Lúc nãy ngươi trùng hợp né được, nhưng hiện tại không dễ như vậy đâu!"
Cơn gió lãnh lệ mang theo sức mạnh tà tứ cực nóng của hỏa diễm, một khắc cũng không dừng gào thét đánh tới.
Mộc Thủy Vân hơi nhướn mày, xoay tròn bay lên không, hai ngọn lửa đen một trước một sau bay về phía nàng, hoàn toàn không cho nàng thời gian để thở.
Hai ngọn lửa tự động tách ra hóa thành mấy chục ngọn lửa từ bốn phương tám hướng bay đến, vây công xung quanh Mộc Thủy Vân.
Phịch một tiếng! Một tia sáng vàng sẫm bổ xuống, diễm quang tứ phía lập tức bị đánh tan, nhưng ngưng tụ thành một đoàn khói lửa sáng chói như ánh đèn không bao giờ tắt, một khí thể phá không bao giờ tan, thời thời khắc khắc quấn quanh bên người Mộc Thủy Vân.
Nóng quá! Nhiệt khí vô biên chậm rãi áp bức, quả thật còn mạnh hơn cả thử thách băng hỏa ở cầu Độ Tiên nữa.
Mồ hôi chảy xuôi xuống gò má, Mộc Thủy Vân cầm kiếm che ở ngực, kiếm quang sắc bén và kinh văn bao lấy cơ thể nàng, tạm thời có thể chống lại chu vi tập kích của hỏa diễm.
Phong thái Mộc Thủy Vân vừa triển lộ làm nam tử giật mình, cặp mắt gắt gao chăm chú nhìn hoa quang vàng sẫm toả ra trên trường kiếm, hắn có thể cảm nhận được những chuỗi kinh văn kia tỏa ra sức mạnh thần thánh, cái này hẳn là một thanh thần kiếm Phật quang!
Không nghĩ tới trên người cô gái này đâu đâu cũng có bảo bối, ngoại trừ chuỗi Phật châu tinh xảo trên cổ tay nàng thì thanh kiếm này cũng tương đối hấp dẫn hắn.
Nam tử ngửa mặt lên trời cười nói: "Đêm nay thật là rất đáng giá, Phật châu cùng thần kiếm, ngươi đều phải lưu lại cho ta!"
"Nằm mơ." Mộc Thủy Vân đối với bộ dạng thèm nhỏ dãi của hắn hết sức xem thường, Hồn Nghiệp Kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời.
Nam tử giật mình nhìn sang, một vệt màu vàng óng ánh uốn lượn trên đỉnh đầu của hai người, khi ngôi sao lóe lên, một sinh vật to lớn chậm rãi hiện ra.
Nhìn thân ảnh càng ngày càng lớn, nam tử suýt nữa trừng rớt tròng mắt, đây hẳn là một con Thần Long cự bá màu vàng, mặc dù nó chỉ là hư ảnh, nhưng uy thế của thần thú thượng cổ không ngừng tản ra, linh hồn của hắn đột nhiên mạnh mẽ run lên, trái tim suýt chút nữa liền ngừng đập.
Hai người gây ra tiếng vang lớn như vậy, rất khó không kinh động đến người của Dược Tiên Cốc. Vân Ngũ Châu cùng hai tên tiên tôn lập tức phi thân ra, giật mình nhìn một màn ở phương xa kia.
Đệ tử đang ngủ trong cốc thi đa số đều bị đánh thức, nhanh chóng bay ra ngoài nhìn. Lúc nhìn đến một con rồng cực lớn xuất hiện trên bầu trời thì có mấy người bị dọa sợ, bất tỉnh.
"Má ơi, một con rồng thật là lớn! Muốn phá banh bầu trời thật à?"
"Mau nhìn cô gái kia! Nàng đang đứng ở trên đầu con rồng! Hù chết ta rồi!"
Mọi người không dám tin tưởng, ngay cả Vân Ngũ Châu đều suýt nữa trừng lòi mắt, Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt nói không nên lời, hai mắt tập trung nhìn bạch y nữ tử, tâm mỗi người đều phải rung động. Dung nhan mỹ hảo này thật sự rất sạch sẽ thuần khiết, cho dù trải qua linh khí thiên địa tinh chế lại khuôn mặt, cũng không thể có cảm thụ trong suốt tuyệt nhiên thế này được.
"Mộc Thủy Vân!" Thượng Quan Ngân giật nảy mình, gọi ra tên của nàng.
Vân Ngũ Châu xúc động, con ngươi ẩn một tia dị dạng: "Chẳng lẽ nàng chính là nữ tử thánh cấp ngăn chặn được Linh hồn nguyên châu bạo phát?"
"Thánh cấp? Ngươi mở to hai con mắt nhìn rõ ràng ánh sáng xung quanh nàng đi! Kim tôn khí, đó là kim tôn khí thuần khiết!" Lâm Pháp suýt ngất, may mà Chúc Thu Nguyệt đỡ lấy hắn, mới không mất mặt xấu hổ.
Cách ước hẹn ở núi Tiêu Dao chưa đến nửa tháng, mà nữ tử này lại đột phá nữa rồi, quả thật là lần đầu tiên từ khi khai thiên tích địa!
Vân Ngũ Châu thật sự chấn kinh rồi, Túc chủ Huyết Phật châu sao lại xuất hiện ở Dược Tiên Cốc của hắn? Hơn nữa còn gọi ra một con Thần Long uy vũ, đây là tình huống gì?
Thân rồng bành trướng tới trình độ nhất định, Mộc Thủy Vân thong dong nở nụ cười, cũng không cùng nam tử kia nói nhảm thêm nữa, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng hơi động, Kim Long dưới thân trừng hai con ngươi to như đèn lồng, phun long tức ra.
Cỗ long tức này dĩ nhiên là màu vàng, đó là kim tôn khí trong đan điền Mộc Thủy Vân, Kim Long dưới thân nàng rất giống với hình ảnh lúc đối nghịch với nàng ở Ẩn Tinh Vực.
Long tức này tự nhiên tràn ngập vô số kiếm khí sắc bén. Thống khổ lúc trước nàng phải chịu đựng, nhất định phải để nam nhân không biết lượng sức mình này nếm thử.
Cảm thụ long tức ác liệt xông tới trước mặt, hai mắt nam tử càng thêm hung ác, hai tay đột nhiên nắm lại, một đoàn hắc diễm hừng hực bốc lên, so với lúc nãy càng thêm mãnh liệt, một khi diễm hỏa ngưng tụ, liền bị ném lên trời nghênh đón long tức, sức mạnh của hai người va chạm vào nhau, ầm một tiếng, không khí bốn phía mạnh mẽ vặn vẹo một hồi.
Mọi người giật mình không thôi, Vân Ngũ Châu nhìn ngọn lửa đen bạo phát kia, hai mắt đột nhiên co lại, tiên linh chi tức trong cơ thể mơ hồ rung chuyển.
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt đồng thời cả kinh, bọn họ cũng cảm nhận được linh hồn lay động. Một khi thăng cấp vào tiên cảnh, thế gian này căn bản không có sức mạnh nào có thể uy hiếp bọn họ, thế nhưng lúc này, hắc diễm quỷ dị kia lại có thể khiến cho bọn họ kinh sợ.
Nổ tung oanh động,