Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Thân thể trắng nõn bóng loáng bại lộ trong không khí, cho dù Chu Vũ Nhi quay lưng về phía Mộc Thủy Vân, nhưng trong lòng vẫn còn có chút căng thẳng cùng ngượng ngùng, bất đắc dĩ chỉ có thể cởi luôn trung y, hai tay ôm ngực quay người sang.
Đã thấy Mộc Thủy Vân căn bản không có nhìn nàng, mà là lẳng lặng đứng ở cửa.
"Có thể." Chu Vũ Nhi nói nhỏ nhẹ, gò má vẫn đỏ ửng.
Mộc Thủy Vân nhận biết được tất cả, nhưng chưa quay đầu nhìn nàng, mà là giơ tay lên, trên ngón giữa dài nhỏ ẩn ẩn một tia quang hoa kích cỡ tương đương ánh nến, dưới sự điều động ý niệm của nàng, hóa thành tia sáng thẩm thấu qua khe cửa bay ra ngoài.
Ngoài cửa Vân Ngũ Châu thấy vậy, liền biết Chu Vũ Nhi đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này song chưởng hướng lên trời, mười đường nét màu tím từ trong mười ngón tay hắn bắn ra, trong nháy mắt tương phùng, liên kết với kim tôn khí của Mộc Thủy Vân.
Có kim tôn khí ở giữa, Đoạn Mạch Đại Pháp tất sẽ triển khai thuận lợi.
"A di đà Phật." Nguyên Hải tĩnh niệp Phật châu, hy vọng lần này có thể "thuốc đến bệnh trừ".
Yến Dương Thiên đang lo lắng cho Mộc Thủy Vân, hai chữ "thay máu" này, là nói chơi sao, Thủy Vân, ngươi chạy đôn chạy đáo, vì người khác mà không để ý chính mình, hắn có chút đau lòng.
Tình cảnh bên trong phòng có chút quái dị, Mộc Thủy Vân nhìn Chu Vũ Nhi ngượng ngùng không ngớt, không nói gì chỉ nhướn mắt, kêu: "Mau tới đây, ngươi không tiếp cận ta, sao thay máu được?"
"Thủy Vân, ta nghĩ rồi, ta không thể để cho ngươi hy sinh vì ta! Ta vẫn là nên tự thân ra sức!" Chu Vũ Nhi nhìn mười đường nét màu tím kia thẩm thấu vào, dưới sự kinh ngạc của Mộc Thủy Vân, chạy tới dùng thân thể gánh chịu tia sáng bay vụt đến.
"Vũ Nhi!" Mộc Thủy Vân đè lại bả vai của nàng, chỉ cảm thấy trong tay là một mảnh mềm nhẵn nhẵn nhụi.
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Vũ Nhi nhỏ xuống, kinh mạch giống như bị cọ rửa, nàng nhẫn nại chịu đựng đau đớn, bên môi dấy lên ý cười, nhìn Mộc Thủy Vân đang sốc, lắc đầu cười khổ: "Chuyện của ta, ta có thể chính mình gánh chịu. Thủy Vân, cảm tạ lòng tốt của ngươi."
Mộc Thủy Vân thấy vậy thì không đành lòng, nhưng cũng không thể làm gì liền thả tay xuống, lúc nãy, trong nháy mắt đó, bản thân nàng cũng không nghĩ tới, Chu Vũ Nhi sẽ làm như vậy.
Hiện tại đúng là có chút không ứng phó kịp, chỉ hy vọng Vân Ngũ Châu thủ hạ lưu tình, vạn nhất không được, nàng liền xông lên, thi hành thay máu.
Ngoài cửa Vân Ngũ Châu một bụng nghi vấn, vì sao là Chu Vũ Nhi một người chịu đựng? Chẳng lẽ Mộc Thủy Vân lại không chịu hỗ trợ?
Có gì đó không đúng, nếu Mộc Thủy Vân nói giúp đỡ, nàng chắc chắn sẽ không nuốt lời, như vậy hẳn là Chu Vũ Nhi thay đổi tâm ý vào phút chót.
Được rồi, bất luận làm sao, Đoạn Mạch Đại Pháp một khi tiến hành, coi như trời sập xuống, cũng không thể gián đoạn.
Vân Ngũ Châu song chưởng phát lực, tử tiên khí nồng hậu thông qua ý niệm bao lấy ốc xá.
Mười tử quang tuyến liên hợp, đi vào mười huyệt đạo lớn của Chu Vũ Nhi, cực nhanh lan toả khắp các kinh mạch, theo mỗi một mạch máu, tinh chế từng cỗ tà khí tiềm tàng.
Tà khí bị bức ép tới trình độ nhất định, sẽ cấp bách ngưng tụ lại cùng nhau, ở xung quanh tim Chu Vũ Nhi, bắt đầu bành trướng.
Chu Vũ Nhi sắc mặt tái nhợt, suýt nữa không chống đỡ nổi, nàng cảm thấy trái tim đau nhức, thân thể trần truồng run rẩy, co quắp, mềm nhũn.
Mộc Thủy Vân ôm thân thể vô lực của nàng vào ngực, lại bị hai đám trắng mịn ở trước ngực nàng lung lay mắt, Huyết Phật châu trên cổ tay đột nhiên nóng lên, không kịp ngẫm nghĩ nữa, liền đưa bàn tay áp lên bụng dưới của nàng.
Huyết Phật châu toả ra ánh sáng mờ ảo, sắc đỏ nhanh chóng tràn vào đan điền Chu Vũ Nhi cấp tốc quét ngang qua các đại mạch của nàng, lúc đến gần trái tim thì cùng tử tiên khí của Vân Ngũ Châu tụ hợp, hai phe thế lực liên hợp bức bách, triệt để áp chế cỗ tà khí đang không ngừng bành trướng.
Chu Vũ Nhi lúc lạnh lúc nóng, hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ hai cỗ khí tức lăng lệ, nếu không thể trục xuất cỗ tà khí kia, nàng e là dữ nhiều lành ít...
Mộc Thủy Vân quan sát vẻ mặt của nàng, nhưng giây tiếp theo híp hai mắt, lòng bàn tay đột nhiên phát lực, kim tôn khí xen lẫn tia sáng của Huyết Phật châu đánh vào bên trong cỗ tà khí kia.
Ngoài cửa Vân Ngũ Châu giơ cao hai tay, mười ngón phát lực, đem tử tiên khí bao vây xung quanh tim Chu Vũ Nhi, hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh quỷ dị lại cực kỳ khổng lồ, lực lượng này hoà lẫn với kim tôn khí của Mộc Thủy Vân, xu thế bá đạo lại mãnh liệt.
Hắn cả kinh, chẳng lẽ là Huyết Phật châu?
Theo kim tôn khí cùng tia sáng màu máu kia ăn mòn, Chu Vũ Nhi gắt gao nắm lấy bàn tay đặt trên bụng, chỉ cảm thấy bàn tay này thật nóng, toàn thân nàng toả nhiệt, gò má bị một vệt hồng hào bao trùm, nàng híp mắt nhìn chằm chằm dung nhan của Mộc Thủy Vân, đột nhiên tim đập nhanh.
Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt, đem toàn bộ ý thức chủ tồn rót vào trong kim tôn khí tức, như cùng Huyết Phật châu hợp thành một thể, cảm thụ cỗ tà khí kia đang không ngừng kêu gào đột phá, thân thể mềm mại trong lòng cũng đang ấm lên, thắng bại... Ở lần hành động này!
Đùng! Một âm thanh vỡ vụn vang vọng trong đầu.
Chu Vũ Nhi chỉ cảm thấy tim đột nhiên ngừng đập, máu không tiếp tục lưu động, hệt như bị món đồ gì đó cầm cố, nàng cảm nhận được một luồng ý lạnh tới từ đan điền, hai mắt mất đi tiêu cự, chỉ cảm thấy ngọn nến là nhu hòa như vậy, nhu hòa đến mức bắt đầu mờ nhạt mông lung, sau đó chính là một màu đen kịt.
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, rút về kim tôn khí đồng thời tung người đặt Chu Vũ Nhi lên giường.
Tà khí