Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Nếu Nguyên Hải đại sư xảy ra bất trắc nào, Vân cốc chủ, Dược Tiên Cốc của ngươi sẽ không thái bình như hiện tại đâu." Mộc Thủy Vân đạm bạc, nhưng trong lòng một mảnh lạnh lùng.
Vân Ngũ Châu cả kinh, nhưng chưa phản bác, đành ngồi chồm hỗm xuống điều tra thương thế của Nguyên Hải, đưa ngón tay điểm nhẹ lên cổ tay hắn, khí lưu nhanh chóng tràn vào kinh mạch, trong cơ thể hắn tuần hoàn, sau một tuần lễ sẽ chữa trị vị trí bị hao tổn.
Mộc Thủy Vân nguôi giận, Vân Ngũ Châu này cũng không cổ hủ cố chấp lắm, tất sau khi cân nhắc hơn thiệt mới ra quyết định, chẳng trách Dược Tiên Cốc của hắn có thể vang danh đại lục, lòng dạ như vậy, so với hai tên tiên tôn kia thì tốt hơn nhiều.
Tử tiên khí bị thu hồi, Vân Ngũ Châu thở phào nhẹ nhõm: "Lão Lâm ra tay không nặng, ta đã chữa trị đan điền bị hao tổn của hắn. Chỉ cần điều tức thêm, sẽ khôi phục như lúc ban đầu."
"Đa tạ Vân cốc chủ." Thái độ của Mộc Thủy Vân lễ phép hơn rất nhiều, có Vân Ngũ Châu tự mình ra tay, Nguyên Hải đại sư ắt sẽ không sao.
"Đa tạ Vân cốc chủ cứu giúp." Nguyên Hải ôm bụng, chỉ cảm thấy toàn thân bị một luồng khí tức thanh nhuận bao phủ, cảm giác đau đớn trong đan điền và kinh mạch biến mất, đúng như Vân Ngũ Châu từng nói, chỉ cần điều tức chân khí một hồi, liền không có gì đáng lo nữa.
"Chúng ta thất lễ trước, các ngươi không cần như vậy." Vân Ngũ Châu nhẹ giọng tạ lỗi, vạn nhất chuyện này bị Dịch Tâm biết, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới giao tình giữa bọn họ, cho nên hắn nhất định phải cứu người.
Nhưng Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt lại không bình tĩnh, hai người lập tức chạy đến.
Nhìn sắc mặt của Nguyên Hải đã khôi phục bình thường, Lâm Pháp ho nhẹ một tiếng, hắn biết hắn có hơi kích động, nhưng hắn là tiên tôn cao quý, kêu hắn nói xin lỗi còn không bằng giết hắn, hắn không thể vứt bỏ mặt mũi của mình.
Mộc Thủy Vân đúng là hơi kinh ngạc vì thái độ của Vân Ngũ Châu, nàng đỡ Nguyên Hải lên, liếc mắt nhìn dáng vẻ muối mặt của Lâm Pháp một cái, hừ nhẹ: "Phàm nhân một khi thăng tiên, cũng không bỏ xuống được mặt mũi. Rõ ràng làm sai lại không chịu thừa nhận, đây là một tiên gia sao?"
"Tiểu bối làm càn! Ngươi không cần được voi đòi tiên! Nếu không có tên hòa thượng này tới đúng lúc, ngươi làm sao có thể dùng thái độ nhàn nhã như vậy nói chuyện với bổn tiên!" Lâm Pháp suýt nữa tức giận đến lỗ mũi cũng sắp xì khói, nữ tử tôn cấp nho nhỏ lại dám trào phúng hắn, hừ, làm gì có chuyện đó! Cho dù hắn làm sai, cũng không tới phiên nàng giáo huấn!
Mộc Thủy Vân cười lạnh nói: "Thật không, chẳng lẽ mục đích các ngươi tu tiên chính là vì ức hiếp tiểu bối, trợ trướng tiên tôn cao quý kiêu ngạo? Được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng không có gì để nói. Chuyện của Nguyên Hải đại sư, ta trở lại Kinh Luân Tự liền nói rõ thực hư. Dịch Tâm phương trượng nghĩ như thế nào, ta cũng không biết."
"Ngươi!" Lâm Pháp trừng mắt nổi giận, suýt thở không ra hơi.
"Được rồi! Lão Lâm, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi!" Vân Ngũ Châu cũng không muốn để sự tình trở nên phức tạp hơn, tối nay đã nhiều lắm rồi.
Hai mắt Lâm Pháp âm trầm, nhìn chòng chọc gương mặt lãnh đạm của Mộc Thủy Vân, rõ ràng là không chịu bỏ qua.
Chúc Thu Nguyệt thấy thế, một phát bắt được Lâm Pháp, không màng sự kinh ngạc của hắn, mạnh mẽ lôi đi.
Theo hai người rời đi, bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Vân Ngũ Châu liếc mắt nhìn trăng tròn trên không trung, nghiêng đầu nói: "Mang ta tới nơi ở của các ngươi, ta muốn nhìn bằng hữu của ngươi một chút."
Mộc Thủy Vân và Nguyên Hải nhìn nhau nở nụ cười, không nghĩ tới đòn đánh này lại khiến Vân Ngũ Châu thay đổi tâm ý, thật là nhân họa đắc phúc.
"Phía sau núi." Mộc Thủy Vân đỡ Nguyên Hải rời đi trước, Vân Ngũ Châu theo sau.
Ánh trăng lẳng lặng soi sáng thung lũng vắng lặng, bên trong ốc xá phía Đông sáng quắc.
Vân Ngũ Châu thu ngón tay về, trầm tư nói: "Hỗn Nguyên tà khí, chính là một loại khí lưu chí âm chí tà. Nó tồn tại trong vô hình bởi vì bản thân không có hình dạng cụ thể. Nó sẽ đọng lại, nếu cho nó có cơ hội đọng lại, thì sẽ đột phá khỏi thân thể. Vào lúc ấy, túi da không còn là túi da, mà sẽ trở thành mảnh vụn."
Chu Vũ Nhi vừa nghe lời này, nhất thời sắc mặt trắng bệch, quỳ gối trước mặt Vân Ngũ Châu, cầu khẩn nói: "Cầu xin Vân cốc chủ cứu ta!"
Mộc Thủy Vân hơi động, thấy Vân Ngũ Châu cau mày, liền hỏi: "Không biết Vân cốc chủ có chắc chắn muốn cứu trị cho Chu cô nương không?"
Vân Ngũ Châu nâng Chu Vũ Nhi dậy, suy nghĩ nói: "Cứu trị là có thể, có điều..."
Nguyên Hải nhíu mày nói: "Lẽ nào Vân cốc chủ có cái gì khó nói?"
"Hỗn Nguyên tà khí, biện pháp cứu trị chỉ có một, đó là ngưng huyết. Ta có thể dùng Đoạn Mạch Đại Pháp thanh trừ tà khí trong cơ thể Chu cô nương, nhưng cùng lúc cũng thanh trừ luôn máu của nàng. Ngưng huyết chính là, trước tiên ngưng kết huyết dịch thành thể rắn, để tránh tà khí còn lưu lại trong máu. Nhưng sau khi ngưng huyết, như thử thách tử vong. Không có huyết dịch chảy xuôi, thân thể rơi vào trạng thái đông lạnh. Quá trình này cần một người vì nàng thông gân hoạt cốt, lúc cần thiết, vì nàng truyền máu mới." Vân Ngũ Châu thở dài, hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để trục xuất cỗ tà khí kia.
"Ý là thời gian sử dụng Đoạn Mạch Đại Pháp, nàng có thể sẽ bị đoạn huyết?" Mộc Thủy Vân nhảy dựng, đoạn huyết chính là mất máu quá nhiều.
Ở hiện đại khi giải phẫu đều phải chuẩn bị huyết tương, nhưng cổ đại không có, hiếm khi thấy Vân Ngũ Châu sẽ triển khai công pháp đặc biệt như vậy, có điều, thay máu phải khá thận trọng.
"Không sai, Đoạn Mạch Đại Pháp có thể chặt đứt tà khí ở trong kinh mạch, có công hiệu tinh chế huyết dịch. Nhưng có một tai hại, bệnh nhân sẽ tổn thất tinh lực. Hơn nữa lúc triển khai, bệnh nhân cần cởi sạch quần áo mới có thể cứu trị. Bổn cốc chủ bên này dễ bàn, chính là không biết Chu cô nương có nguyện ý hay không?" Vân Ngũ Châu