Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Tỷ Muội Đều Là Thiên Kiêu


trước sau

Lý Phàm liên tục hỏi mấy câu hỏi không hiểu đầu đuôi ra sao, khiến Ân Vũ Trân có chút bối rối, không rõ Lý Phàm hỏi những thứ này làm gì.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sắc mặt hơi trắng bệch nhìn chằm chằm Lý Phàm: "Chẳng lẽ ngươi là phụ thân mà hai tỷ muội chúng ta thất lạc nhiều năm?"

Nhưng chẳng bao lâu nàng đã tự mình phủ nhận: "Không đúng, dáng dấp của người trông không giống chúng ta."

"Chỉ là tò mò mà thôi." Lý Phàm không để ý đến tư duy có hơi nhanh nhảu của tiểu cô nương này, thản nhiên nói.

"Biết biết, hiếu kỳ người giống mình a, nhân chi thường tình." Ân Vũ Trân ra bộ ta hiểu, liên tục gật đầu.

Lý Phàm cũng lười giải thích.

Ân Vũ Trân thì thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Chúng ta vốn là người trên Dạ Lan Đảo phương Bắc. Từ nhỏ, cha mẹ đã qua đời vì tai nạn, chỉ để lại tỷ tỷ và ta sống nương tựa lẫn nhau. Trong trí nhớ, ta và tỷ tỷ mỗi ngày đều chỉ có thể ăn xin sống qua ngày, bữa đói bữa no.”

"Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tỷ tỷ luôn có thể tìm thấy các loại đồ vật đáng giá ở những địa phương khác nhau."

"Vì thế cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt hơn, về sau, tỷ tỷ lại càng một tay thành lập Thiên Bảo Lâu." Ân Vũ Trân hồi tưởng.

"Đáng tiếc là, ta đã nhiều năm chưa từng gặp lại tỷ tỷ. " Đôi mắt của nàng tràn ngập hoài niệm.

"Ồ? Nàng ấy đi đâu? Lý Phàm nhíu mày.

"Ba năm trước, tỷ tỷ bị một vị tiên sư đi ngang qua coi trọng, mang đi. Ban đầu, nàng còn nhờ người truyền thư cho chúng ta, báo bình an. Nhưng sau đó, chúng ta không còn nghe thấy tin tức gì từ nàng." Ân Vũ Trân hai tay nâng cằm, đáng thương nói.

"Bị tiên sư mang đi? Chẳng lẽ là dẫn nàng đi tu tiên? Lý Phàm không khỏi hỏi.

Ân Vũ Trân thở dài: "Nếu thật sự được như vậy thì tốt rồi. Trong bức thư được tỷ tỷ gửi về trước đó, nàng dùng ám ngữ chỉ có hai chúng ta mới hiểu, nói cho ta biết tình cảnh trước mắt của nàng rất nguy hiểm, nếu sau này không liên lạc nữa, liền biểu thị nàng có thể gặp phải bất trắc. Để ta không cần đi tìm nàng.”

Lý Phàm nghe vậy không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ là thể chất đặc thù thông linh bảo thể của nàng mang đến tai họa? ”

"Đây cũng là điểm ta nghĩ mãi mà không ra a. Thông linh bảo thể tuy rằng xác thực rất lợi hại, có thể cảm ứng được bảo vật trong phạm vi nhất định bên cạnh mình, nhưng năng lực này cũng có hạn a. "

"Tỷ tỷ chỉ là một phàm nhân, chỉ có thể cảm ứng được vật có chút giá trị đối với phàm nhân. Những bảo vật này trong mắt những tiên sư kia, có lẽ không cũng như đồng nát sắt vụn mà thôi.”

"Lúc trước cũng không phải không có tiên sư nhận ra được thiên phú của tỷ ấy, nhưng cuối cùng cũng không ai coi đó là chuyện gì đáng quan tâm a. Không biết vì cái gì mà cuối cùng vẫn bị vị tiên sư kia mang đi. " Ân Vũ Trân lại thở dài, trong mắt lộ ra từng tia bi thương.

"Tỷ tỷ tuy rằng dữ nhiều lành ít, nhưng cơ nghiệp nàng lưu lại vẫn còn. Thiên Bảo Lâu nàng khổ sở vất vả hơn nửa đời người mới dốc sức xây dựng nên cũng không thể hủy trên tay của ta. " Ân Vũ Trân nói xong, dùng đôi mắt to chăm chú nhìn Lý Phàm.

"Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta tìm ngươi."

Lý Phàm nhướng mày, không nói gì.

Ân Vũ Trân tự mình giải thích: "Ta cũng không có bản lĩnh thần kỳ như tỷ tỷ. Sau khi tỷ ấy biến mất, Thiên Bảo Lâu làm ăn càng ngày càng đi xuống. Hơn nữa, sau này ta còn nhìn nhầm mấy vật, không nhìn ra đồ giả, dẫn đến lại tổn thất một khoản lớn."

"Những nguyên lão kia dần dần sinh ra bất mãn với ta, thậm chí muốn liên hợp người ngoài, đuổi ta ra ngoài, phân chia tài sản của Thiên Bảo Lâu."

"Cũng may bọn họ vẫn có chút cố kỵ đối với tỷ tỷ được tiên sư đón đi cho nên mới chậm chạp chưa động thủ."

"Vì thế, ta lấy lý do khuếch trương thị trường, từ Dạ Lũng Đảo đi tới Lưu Ly Đảo này xem như trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió."

"Vốn là ta nghĩ ở bên này phát triển vài năm, tích góp chút lực lượng rồi trở về tính sổ với bọn họ, nhưng không nghĩ tới có thể gặp được thông linh bảo thể ở Lưu Ly Đảo này."

Ân Vũ Trân có chút kích động: "Nếu được ngươi trợ giúp, ta nhất định có thể trọng
chưởng Thiên Bảo Lâu.”

"Tại sao ta phải giúp ngươi?" Lý Phàm không hề bị lay động. "Ta không có hứng thú với việc nội bộ của Thiên Bảo Lâu các ngươi. Nguyện vọng của ta chỉ là tu tiên. "

"Trước đó các ngươi đã đáp ứng, chỉ cần ta giúp ngươi lấy được đội tàu, các ngươi sẽ giúp ta đạt được danh ngạch Tịnh Thể Linh Trì. Các ngươi sẽ không đổi ý về chuyện này, phải không?”

Ân Vũ Trân dường như đã sớm có chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời của Lý Phàm, nàng gật gật đầu: "Thiên Bảo Lâu chúng ta làm ăn từ trước đến nay luôn lấy chữ tín làm đầu. Những gì đã hứa với ngươi chắc chắn sẽ được thực hiện. Nhưng..."

Nàng dừng một chút, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Lý Phàm.

"Nhưng cái gì?" Sắc mặt Lý Phàm trầm xuống.

Ân Vũ Trân khẽ cười: "Đại thúc cho dù có thể tiến vào Tịnh Thể Linh Trì thì như thế nào? Loại bỏ chướng khí trong cơ thể không phải là chuyện dễ. Hàng năm, những người tiến vào trong Linh Trì cũng chỉ có khoảng một nửa là có thể thành công. Tuổi càng lớn, xác suất thất bại càng cao."

"Đại thúc, tuổi của ngươi cũng không nhỏ nha, ngươi nắm chắc trăm phần trăm có thể thành công sao? Mỗi người cả đời chỉ có một cơ hội duy nhất tiến vào Linh Trì, nếu thất bại, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn cùng tu tiên vô duyên. ”

"Tịnh Thể Linh Trì không phải là chuyện trăm phần trăm thành công, ta cũng biết. Chỉ cần một nửa tỷ lệ thành công cũng đáng để ta thử. Bất quá, nghe ý của ngươi..." Lý Phàm nhìn Ân Vũ Trân, ánh mắt híp lại.

"Đúng vậy. " Ân Vũ Trân vẻ mặt đắc ý liền biết Lý Phàm sẽ cắn câu. "Được gửi kèm với phong thư cuối cùng của tỷ tỷ còn có một viên đan dược, gọi là Ly Trần Đan.”

"Theo lời trong thư của tỷ tỷ, chỉ cần uống viên đan dược này, xác suất thành công loại bỏ chướng khí trong cơ thể sẽ tăng lên rất nhiều. Nếu lại phối hợp Tịnh Thể Linh Trì, cho dù là lớn tuổi như đại thúc ngươi cũng có khả năng thành công rất cao.”

"Có đan dược thần hiệu như thế, vì sao ngươi vẫn không dùng?" Lý Phàm không khỏi hỏi.

"Đại thúc, không phải ai cũng giống như ngươi, khăng khăng muốn tu tiên. Nguyện vọng của ta chỉ là làm tốt việc làm ăn, sau đó bảo vệ Thiên Bảo Lâu mà tỷ tỷ của ta lưu lại. Ân Vũ Trân trả lời.

"Mỗi người đều có chí riêng..." Lý Phàm chậm rãi gật đầu.

"Như thế nào, vậy là ngươi đã đáp ứng?" Ân Vũ Trân dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lý Phàm.

"Cho ta trở về suy nghĩ đã. Sau ba ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn." Lý Phàm trầm ngâm một lát, không đáp ứng ngay.

"Được rồi, vậy ta chờ tin từ đại thúc nha." Ân Vũ Trân tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu nói.

"Cáo từ!"

...

"Hy vọng lần này ta không nhìn lầm."

Ân Vũ Trân nhìn bóng dáng Lý Phàm đi xa, thần sắc trở nên đứng đắn, nhỏ giọng nói.

Khi giao tiếp với Lý Phàm, Ân Vũ Trân luôn đóng vai "hậu bối", "tiểu cô nương".

Cảm giác của nàng nói với bản thân rằng Lý Phàm không ghét mình làm như vậy.

Hơn nữa, dùng thân phận hậu bối khi ở cùng Lý Phàm cũng dễ đạt được mục đích hơn.

Ân Vũ Trân không có năng lực cảm ứng bảo vật trong cõi u minh giống tỷ tỷ nàng.

Nhưng nàng cũng có những điểm đặc biệt của riêng mình.

Ngoại trừ tỷ tỷ Ân Quân Đình ra, không ai biết rằng, Ân Vũ Trân từ nhỏ đã có thể mơ hồ dự cảm chuyện cát hung.

Chính là nhờ vào thông linh bảo thể của tỷ tỷ, cùng với bản lĩnh xu cát tị hung của muội muội mà hai tỷ muội mới có thể thuận lợi lớn lên.

Truyện convert hay : Đệ Nhất Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện