Diệp Thiên Dật đột ngột ý thức được gì đó. Hiện tại ở tuổi này có lẽ cảnh giới của hắn không cao, nhưng lúc trước hệ thống đã cho hắn thiên phú tu luyện cấp Thần Minh, tối đa Tinh Vận Thạch cũng chỉ giám định được tới thiên phú màu tím đỉnh cấp, Huyền Thiên cảnh cũng không thể hủy Tinh Vận Thạch thì hắn càng không thể hủy nó, chỉ có thể giải thích là… thiên phú của hắn quá cao, đột phá mức giám định cực hạn của Tinh Vận Thạch dẫn đến nó phát nổ…
Lời tên Lý Bang này tuy có thể có chút tự kỷ nhưng có lẽ đúng là sự thật.
Mà một câu vô tình của Lý Bang tuy đưa đến vô số tiếng thổn thức và cười nhạo của học viên, nhưng lại đánh thức rất nhiều cường giả đang có mặt tại đây.
Đôi mắt xinh đẹp của Thi Gia Nhất đột nhiên sáng lên.
Đúng rồi! Nàng nhớ trên đại lục từng có một vài ghi chép về chuyện này, Tinh Vận Thạch dù dùng sức của Huyền Thiên cảnh cũng không thể phá, nhưng một khi thiên phú của ai đó vượt quá mức giám định cực hạn của nó thì nó sẽ bùng nổ! Có thể thiên phú của Diệp Thiên Dật…
Chẳng lẽ mấy năm nay hắn vẫn ẩn giấu thực lực sao? Nhưng nàng biết rất rõ cảnh giới của hắn mà.
"Diệp ca, trước kia ngươi là một trong bốn công tử của gia tộc lớn trong thành Thánh Thiên Thủy, thế nhưng về sau Diệp gia bị một thế lực không rõ lai lịch giết hại, vì vậy dù ngươi có thiên phú tu luyện đỉnh cấp, nhưng để tránh bị kẻ địch trong bóng tối thầm để ý nên những năm này ngươi vẫn luôn cố ý ẩn mình, để mọi người tưởng mình là phế vật, kỳ thật ngươi đang đợi bản thân mình mạnh lên. Hôm nay Diệp ca ngươi không có ý định che giấu, ấy là vì ngươi nghĩ mình đã mạnh lên rồi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng nên xem thường kẻ yếu, ta đã sớm đoán ra điều này mà."
Lý Bang nhìn về phía Diệp Tiên Nhi, tiếp tục nói: "Sư tỷ Diệp Tiên Nhi, ngươi là chị của Diệp ca, nhất định ngươi rất rõ những chuyện này nha? Kỳ thật hôm nay ngươi đến cũng là để đặc biệt chứng kiến khoảnh khắc Diệp ca vinh quang trở lại, đúng không?"
Diệp Thiên Dật:???
Diệp Tiên Nhi:???
Mọi người:???
Diệp Thiên Dật ngu người!
Đại ca, ngươi đọc tiểu thuyết nhiều đến mị người rồi hả? Còn vinh quang quay về? Hắn thật sự chỉ là phế vật thôi nha!
Nhưng mà… vẫn có chút chỗ đúng, tuy bây giờ Diệp Thiên Dật không tính là vinh quang quay về, nhưng tối thiểu cũng không còn là tên phế vật kia! Mà có loại thiên phú tu luyện bậc này, hẳn là hắn cũng đang bước trên con đường vinh quang đi.
Mọi người cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, thế nhưng vẫn luôn có vài người sẽ nghĩ sâu hơn, ví dụ như Họa Thủy…
"Ta đệt! Không phải thật chứ? Hình như lời tên mập này nói cũng có chút có lý nha, đúng là Diệp gia đã bị thế lực không rõ lai lịch diệt sạch, nếu Diệp Thiên Dật thật sự là thiên tài, lúc trước còn nhỏ như vậy, đúng là nên chọn ẩn mình."
"Không phải chứ? Máu chó thế sao? Ta không tin! Nhưng mà… Diệp Tiên Nhi này là chị Diệp Thiên Dật, thân là em trai thì nhất định sẽ có huyết mạch giống nhau, sao hắn có thể là củi mục được? Nói tới huyết mạch vậy rồi, chẳng lẽ thật là…"
"Ta không nghe ta không nghe, cuối cùng mới có đứa còn phế vật hơn tiểu gia ta, ta không tin! Không nghe không nghe!"
"…"
Có ít người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Họa Thủy nhíu chặt mày suy tư.
Chẳng lẽ là thật?
Thật đúng là có khả năng này, từ lúc chạm phải ánh mắt đầu tiên của Diệp Thiên Dật, nàng đã cảm thấy đấy không phải ánh mắt của những phế vật bình thường, lời nói, còn có loại tự tin treo đầu môi
thế kia… Thậm chí trước mặt hắn, tiểu ma nữ nàng còn có chút bất lực, cảm giác đùa không được người này, trong suốt khoảng thời gian từ khi nàng tới học viện Thiên Thủy tới này, cũng chỉ có Thi Gia Nhất mới có thể khiến nàng cảm thấy như vậy, còn lại những tên nhóc lớn bằng nàng trong mắt nàng đúng thật chỉ là những tên nhóc, chỉnh tụi nó không có chút ý nghĩa gì, đương nhiên, nàng sẽ chỉ chỉnh những tên đàn ông dám tham luyến dung mạo của nàng.
Còn Diệp Thiên Dật này…
Nàng có chút nhìn không thấu.
Thi Gia Nhất cũng cảm thấy lời kia rất có khả năng là sự thật! Trái lại, tại hiện trường, ngoại trừ Diệp Thiên Dật, chỉ có hai người biết điều này tuyệt đối không thể là sự thật, một là Diệp Tiên Nhi, một là Bạch Hàn Tuyết, chỉ có hai người các nàng mới biết Diệp Thiên Dật đúng là một tên cặn bã, cũng chỉ có hai người các nàng mới biết Diệp Thiên Dật cũng không phải là người Diệp gia, mà là đứa trẻ bị vứt bỏ được thu nuôi từ khi còn rất nhỏ.
Tất cả mọi người đều đưa mắt theo ánh nhìn Lý Bang nhìn về phía Diệp Tiên Nhi ra ý hỏi.
Nhất thời Diệp Tiên Nhi cũng không biết nên trả lời thế nào.
Diệp Thiên Dật thật sự bất đắc dĩ! Nhưng lời Lý Bang đã thật sự kéo tất cả mọi người xung quanh vào trầm tư, tất cả mọi người dù mặt ngoài có thể không tin, nhưng trong lòng nhất định đã có chút hoài nghi. Nhất là khi hôm qua Bạch Hàn Tuyết đã chủ động hôn Diệp Thiên Dật, cũng để cho Diệp Thiên Dật hôn nàng. Dù sau đó nàng đã giải thích mình và Diệp Thiên Dật không phải là bạn bè trai gái, nhưng sau đó cũng không nói gì thêm, thật sự khiến người khác lấy làm khó hiểu vì sao lại có chuyện như thế, vì vậy, bây giờ có người đã bắt đầu suy đoán: chẳng lẽ là vì Diệp Thiên Dật thật sự đang ẩn mình, mà Bạch Hàn Tuyết lại biết hắn rất ưu tú, thế nên mới nói chuyện yêu đương với hắn sao?
Rất có thể.
Diệp Tiên Nhi chợt nói: "Chuyện liên quan đến Diệp gia ta không muốn nhiều lời, về phần Tiểu Dật… Đây đều là chuyện của hắn, ta nghĩ là tương lai hắn có thể làm tốt hơn thế nữa."
Diệp Tiên Nhi nói vậy khiến tất cả mọi người đều khó hiểu, vậy rốt cuộc hắn là vinh quang quay về hay gì khác?
Lý Bang vẫn cảm thấy kia là sự thật.
Lúc này, Tần Triều đứng ra nói: "Mọi người đừng nghi ngờ nữa, chuyện Diệp gia vốn là một bí ẩn chưa có lời đáp của thành Thánh Thiên Thủy, cũng là tiếc nuối của chúng ta, chuyện này, mấy năm nay ta vẫn luôn điều tra, về phần Diệp Thiên Dật…"
Tần Triều đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên Dật rồi nói: "Cây cao đón gió lớn, ta rất thích câu nói này, ta tin và hy vọng rằng mỗi người ở đây đều sẽ trở thành cái cây kia, đồng thời ta cũng hi vọng mấy năm nay Diệp Thiên Dật ngươi thật sự vẫn luôn ẩn giấu, vì ta rất muốn giao thủ với ngươi."
Kỳ thật tất cả những lời này đều là nói với Diệp Tiên Nhi.