"Yeah" xong, Tiêu Thiên Tuyết gãi má, hình như không phải chuyện của nàng ta thì phải.
Cũng không biết liệu có thể giành lấy một suất đi chơi cùng từ chỗ Oanh Oanh hay không, nàng ta nghĩ rồi lại tiếp tục vùi đầu vào ăn uống.
Ăn uống! Chuyện vui sướng nhất cuộc đời!
Lư Lăng Vương ngẩn tò te nhìn bọn họ mặc cả liên tục, không tài nào lý giải nổi, chẳng lẽ vào lãnh cung là chuyện gì đó rất vui sướng ư? Hắn ta nhớ tới khi còn nhỏ ở trong hoàng cung, đám phi tần ấy sợ nhất là bị nhốt vào An Lạc Đường, mỗi lần đi vào thì đều gầy gò đi rất nhiều.
Người ngợm gầy yếu, thậm chí không chịu đựng nổi mùa đông không có than củi cung cấp nên đã chết ở trong đó.
Lãnh cung là ác mộng của đám hậu phi!
Lư Lăng Vương vẫn luôn cho rằng là như thế, hắn ta há miệng nhìn dáng vẻ mỉm cười của thiếu nữ ở đối diện, mù tịt xoay cổ.
Hắn muốn tìm một người một người có cùng suy nghĩ với hắn ở bên dưới để tăng cảm giác đồng tình, nhưng mà...
Đám cung phi đều đang cúi đầu ăn uống, nói cười, toàn là dáng vẻ vui sướng hớn hở.
Chỉ có duy nhất một người có sắc mặt không tốt ấy là Qúy phi.
Ánh mắt của Bùi Khuyết với Lư Lăng Vương va phải nhau, trong ánh mắt tóe ra tia lửa nhỏ, nàng ta mắng: "Đồ lưỡng tính!"
Nàng ta ghét nhất là kẻ lưỡng tính, màn múa kiếm địa ngục ban nãy thiếu chút nữa đã tiễn đưa nàng ta đi rồi.
Bùi Khuyết nhớ tới có người đứng đầu trăm binh, binh trung quân tử, mà múa ra cái điệu múa như yêu như quỷ thế này thì cũng rất muốn bổ chết cái tên lưỡng tính ở bên dưới đi.
Nhưng tốt xấu gì nàng ta vẫn còn nhớ rõ thân phân của Lư Lăng Vương, bèn hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Lư Lăng Vương:...
Cảm nhận được sự nhắm tới của cả hậu cung.
Hắn ta suy nghĩ rồi chào Hoàng đế tới cung Từ Ninh chăm sóc Thái hậu, sau khi Hoàng đế đồng ý, hắn ta vội vã rồi đi, lúc đi hắn ta còn không nén được suy nghĩ, nếu năm đó là hắn leo lên được ngôi vị Hoàng đế thì nhất định sẽ không trông nom dạy dỗ ra một hậu cung không tuẩn thủ quy củ như thế.
Bên cạnh Vân Thiều có mỹ nhân bầu bạn, đôi mắt đen khẽ gợn sóng, nghiêng đầu nhìn Vi Oanh cười, trong ánh mắt là sự ân cần dịu dàng mà những người khác chưa từng thấy bao giờ.
Cung Bối Nô nhìn bọn họ cứ dính lấy nhau, bèn giận dỗi kéo Thục phi đi, sau đó dưới sự đồng ý ngầm của Hoàng đế các phi tần đều dần dần rời đi, chỉ còn lại hai người ngồi trong ánh nến mờ ảo.
Vân Thiều giả say, uể oải dựa vào vai Vi Oanh, khẽ cọ cọ rồi nói một cách mơ màng: "Oanh Oanh."
Vi Oanh cũng đã uống vài chén, vỗ vỗ mặt nàng ấy nói: "Bệ hạ, về thôi."
Vân Thiều: "Về đâu cơ?"
Vi Oanh ngẩn ra một lát rồi cười, cúi đầu lặp lại lời nàng ấy: "Đúng ha, về đâu đây?"
Vân Thiều nghe ra giọng điệu khác thường của nàng, hàng mi khẽ run, nàng ấy khẽ ngước mắt lên nhìn nàng, hai tay của người thiếu nữ ôm lấy đầu gối, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Màn đêm đen đặc, điểm xuyết bằng dải ngân hà mênh mông hùng vỹ.
Vi Oanh ngẩng đầu nhìn những vì sao, đột nhiên nàng nhớ tới lúc còn rất nhỏ, quà sinh nhật mà cha mẹ chuẩn bị cho nàng là một quả tinh cầu nho nhỏ, không phải là quả tinh cầu to lớn gì mà chỉ be bé mà thôi, không có dưỡng khí, cũng không có nước non, cũng không có ánh sao sáng.
Ngôi sao ấy vừa ảm đạm vừa nhỏ bé, không thể ở được còn rất đắt nữa, ngẩng đầu lên cũng không thể trông thấy ở đâu.
Ngay cả khi ở một nơi có mức phát triển cao độ như "thế giới chủ" thì đó vẫn có một khoản thuế chỉ số thông minh ngất ngưởng.
Nhưng mà...
Bây giờ nàng đang đi trên con đường làm nhiệm vụ giống như của cha mẹ ngày xưa, lăn lộn qua nhiều thế giới như vậy rồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn những vì sao vẫn sẽ nghĩ, trong rất nhiều những vì sao kia, chí ít có một ngôi sao thuộc về chính mình, thế là những ngôi sáng trên bầu trời đều trở lên long lanh hơn.
Nàng ngẩng đầu, muốn tìm ngôi sao của chính mình trong cả vùng biển sao trời, cõ lẽ nó không sáng chói nhưng nó thuộc về một mình nàng, mở rộng vòng ôm với nàng.
Vi Oanh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nàng khẽ được ôm.
Vân Thiều vùi vào hõm vai của nàng, hai tay vòng qua eo của nàng, thở ra hơi thở nóng hổi có mùi thơm như ngọc ngà, hàng lông mi của Vi Oanh khẽ rung, cảm giác như mình hơi có chút say.
"Oanh Oanh" Vân Thiều nghiêng đầu, khẽ khàng hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
Vi Oanh vươn tay, chỉ lên bầu trời đen kịt: "Nhìn kìa, ngôi sao kia là của ta đấy."
Nói xong nàng nở nụ cười, cảm giác nói như vậy rất giống lời đùa của đứa trẻ con.
Nhưng Vân Thiều nghe xong lại bình tĩnh, nhìn lúc lâu sau rồi cười ôm lấy cánh tay nàng: "Ta nhớ rồi.
Ngôi sao biết cười kia chính là Oanh Oanh."
Vi Oanh mấp máy cánh môi, không nhịn được mà bật cười, rót cho Hoàng đế một chén rượu.
Vốn là Vân Thiều giả vờ say nhưng đến cuối cùng thì say thật, nàng ấy nằm trên đùi Vi Oanh, chăm chú nhìn nàng.
Người ta thường nói "Khi tỉnh nắm quyền thiên hạ, lúc say tựa lên gối mỹ nhân", hóa ra lại là chuyện vui sướng đến thế.
Chả trách, chả trách nhiều người trăm phương nghìn kế ngồi lên vị trí này như vậy.
Nàng ấy say đến độ khóe mắt ửng đó, sương mờ thấm ướt trong đôi mắt, hai gò má nhợt nhạt thoáng ửng sắc, ngẩn ngơ nhìn Vi Oanh, rồi chợt cười ngốc nghếch.
Vi Oanh hỏi: "Bệ hạ, người cười gì vậy?"
Vân Thiều cười bảo: "Oanh Oanh có sao, quả nhiên Oanh Oanh là tiên nữ từ trên trời rơi xuống." nàng ấy nói xong thì nụ cười trên mặt dần phai đi, hàng mày chau lại khẽ giọng lẩm bẩm: "Tiên nữ...!sau này sẽ bay đi ư?"
Vi Oanh tránh ánh mắt nàng ấy, thấp giọng nói: "Bệ hạ, người say rồi."
Vân Thiều quyết không buông tha, giữ lấy tay áo của nàng, ánh mắt sáng quắc kinh người, hỏi lại: "Sau này Oanh Oanh sẽ bay đi sao? Sẽ bay đến ngôi sao của chính nàng sao?" Không đợi Vi Oanh trả lời, nàng ấy đã say khướt hoàn toàn, ngả vào đầu vai của Vi Oanh, mơ màng nói: "Vậy ta phải lén trộm đôi cánh của Vi Oanh, lén trộm rồi chôn đi..."
Ngữ điệu của nàng ấy nặng thêm, kéo tay áo của Vi Oanh, nhấn mạnh nói: "Chôn đi!"
Vi Oanh gật đầu, mặc kệ nàng ấy: "Được được được, chôn đi."
Vân Thiều cười một cách vui sướng, rồi đột nhiên trở mặt, chỉ vào Vi Oanh: "Mai đi đào hố!"
Vi Oanh:???
Vân Thiều vỗ bàn một cái: "Mau! Không ta sẽ giết ngươi!"
Trong đêm đen đầy gió, là lúc giết người đào hố.
Vi Oanh nhìn biểu cảm dần dần trở nên nghiêm túc của Hoàng đế, nàng cảm thấy không được ổn cho lắm: "Bệ hạ, người nghiêm túc đấy à?"
Vân Thiều cong môi, gật đầu một cách nặng nề, nàng ấy nghiêng người về phía trước thăm dò, đưa tay ra tóm đằng sau lưng Vi Oanh rồi lại đưa tay còn lại ra bắt.
Vi Oanh: "...!Bệ hạ người đang làm gì thế?"
Vân