Các tiểu cung nữ nháo nhào tụ tập cạnh xe ngựa, ríu rít như chim bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình đối với hai vị Tiệp dư.
Thời Bái ma ma vừa cười vừa cầm hành lý lên nói: "Vẫn là hai gian phòng cũ kia.
Mấy ngày nay mọi người đều rất vui sướng, lau chùi An Lạc Đường sạch sẽ sáng bóng, còn hái cả quế hoa từ trong ngự hoa viên cắm ở dưới cửa sổ nữa, ta nhớ nương nương thích nhất là quế hoa."
(*) Quế hoa, hay còn có tên gọi khác là hoa mộc.
Tiêu Thiên Tuyết bám theo sau Vi Oanh, nàng ta quen đường quen lối đi về chốn cũ thuở vui ngày xưa: "Đúng vậy, hương quế hoa ngọt ngào, lần đầu tiên ta với Oanh Oanh gặp nhau là lúc quế hoa trong ngự hoa viên đã rất thơm."
Thế là nàng ta nhớ lại ngày đó, cảm giác trong miệng ngòn ngọt, trong tim cũng ngọt ngào.
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn Vi Oanh, khóe miệng bở một nụ cười ngọt ngào, nắm tay nàng rồi dán sát tới, ngắm nghía cả buổi rồi hỏi: "Oanh Oanh, tối qua tỷ ngủ không ngon à?"
Vi Oanh dụi đôi mắt hoe đỏ, mơ màng lẩm bẩm hai tiếng rồi khẽ gật đầu.
Tiêu Thiên Tuyết: "Ấy? Vì sao thế?"
Vi Oanh nhíu mày: "Bởi vì...!đôi cánh vô hình của ta bị người ta lấy mất rồi!"
Tiêu Thiên Tuyết với Thời Bái ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn về phía Vi Oanh, khó hiểu hỏi: "Đôi cánh vô hình?"
Vi Oanh vô nàng ta: "Đừng nghĩ nữa, chỉ có người thông minh mới có thể trông thấy."
Tiêu Thiên Tuyết bĩu môi, quay đầu nhìn ra sau lưng nàng mấy lần, muốn tìm có ra cái gọi là đôi cánh kia: "Thế kẻ lấy mất đôi cánh cũng là người thông minh à?"
Tiểu tiên tử Vi Oanh ngây như phỗng ra một lúc rồi cười bảo: "Không, ta lấy lại cái cánh ra lần nữa mà nàng ấy cũng không biết, là một kẻ ngốc." Nàng bỗng dưng thấy vui vẻ, rung rung đôi cánh sặc sỡ màu sắc ở sau lưng mình, rồi vui sướng nhảy phịch lên giường, vùi đầu vào trong gối bắt đầu ngủ bù.
Ngủ tới tận chiều, lúc tỉnh lại Tiêu Thiên Tuyết đã không còn ở trong phòng, tiểu cung nữ bảo nàng ta ra ngoài luyện kiếm rồi.
Vi Oanh gật đầu, nàng tựa mình lên chiếc gối mềm mại, bỗng dưng tiếng của Cung Đấu Cơ vang lên bên tai.
Vì ở cung yến lần trước không xảy ra tình tiết Lư Lăng Vương nhất kiến chung tình với nữ chính, bởi vậy dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện, hắn ta sẽ xuất hiện gần An Lạc Đường, hoàn thành lần tình cờ gặp lại với nữ chính khi đang múa kiếm dưới ánh trăng, cũng thành công chuyện nhất kiến chung tình.
Cung Đấu Cơ: "Thế nên ký chủ, nhiệm vụ của ngươi chính là mau chóng kéo nữ chính về, phòng khi Lư Lăng Vương động lòng với nàng ta!"
Vi Oanh ung dung gật đầu, nàng dựa vào chiếc gối mềm mại, nhận cốc trà mà tiểu cung nữ đưa cho, rồi cúi đầu nhấm một ngụm.
Chốn cũ vui vầy, nhàn hạ!
Cung Đấu Cơ giục vội: "Ký chủ, mau đi ngăn cản tình tiết trong truyện phát triển nhanh, nếu không Lư Lăng Vương sắp gặp mặt nữ chính rồi."
Vi Oanh suy nghĩ rồi hỏi: "An Lạc Đường cách cung Từ Ninh của Thái hậu xa như thế, sao Lư Lăng Vương lại tới đây?"
Cung Đấu Cơ: "Cái này không quan trọng, dù sao thì trong cốt truyện là để hắn ta tới đây nhìn nữ chính đó, ký chủ, ký chủ, mau đi đi." Nói được cả nửa ngày, thì nó phát hiện ra rằng Vi Oanh vẫn cứ dửng dưng, nó chợt ý thức được điều gì đó: "Có phải là vì ta vẫn chưa nói đến phần thưởng lần này phải không, phần thưởng là một cơ hội rút thẻ, chí ít là thẻ xanh."
Vi Oanh đứng bật dậy, đặt chén trà sang một bên, khoác y phục lên rồi vội vãn bước ra ngoài: "Được luôn!"
Cung Đấu Cơ:...
Cảnh đêm hơi lành lạnh, trăng rọi trên nhánh ngô đồng, vầng trăng tròn sáng lạnh treo giữa màn đời đen thăm thẳm.
Tiêu Thiên Tuyết múa kiếm ở trên một nền đất bằng bên ngoài An Lạc Đường.
Hôm nay trăng sáng sao thưa, đúng là thời điểm đẹp để múa kiếm.
Vốn tối qua ở cung yến nàng ta nhìn thấy màn múa kiếm của Lư Lăng Vương thì rất muốn đi tới cướp lấy kiếm của hắn ta để múa, vậy thì sẽ múa điệu gì đây?
Kiếm hoa phản chiếu ánh trắng, ánh sáng lạnh màu bàng bạc linh động trên mặt đất, eo của người thiếu nữ mảnh mai mềm mại, khom mình đưa người xuống, uốn thành một vầng trăng non, làn váy sắc vàng xòe ra theo chuyển động.
Rồi Tiêu Thiên Tuyết nhanh chóng quên mình, chẳng thà nhảy múa thì hơn, có ăn cơm cũng không bằng nhảy múa!
Nàng ta không biết, ở đằng sau gốc cây đã có một người đứng ngẩn ở đó từ lâu, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Lư Lăng Vương đứng dưới tàng cây, chăm chăm nhìn người thiếu nữ múa kiếm, không dám phát ra âm thanh gì, chỉ sợ làm kinh động đến tiên nga.
Hắn ta ôm ngực, bên trong đang có chú nai thình thịch chạy loạn, trong cung yến đêm qua tại sao hắn ta lại không chú ý tới trong hậu cung có mỹ nhân như thế này, khí khái anh hùng đẹp rực rỡ, dung nhan tươi tắn, mặt mày hệt như cố nhân năm xưa.
Lư Lăng Vương cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, đêm nay hắn ta mãi mà chẳng ngủ được, lại nghĩ tới chuyện mất mặt đêm qua, nên hắn ta bèn chạy ra ngoài giải sầu.
Vậy là hắn ta chạy đến Tư Mã giám chọn một con ngựa, cưỡi ngựa rong ruổi ở trong cung, bất tri bất giác thì đã đi tới gần An Lạc Đường, rồi trông thấy mỹ nhân múa kiếm.
Lẽ nào chính là thiên ý trong vô hình ư? Lư Lăng Vương ngẩn ngơ nghĩ, trong lòng thầm suy đoán thân phận của mỹ nhân:
Hắn ta không thấy người này ở trong cung yến, hoặc là không chú ý tới...! không, nghĩ tới vị mỹ nhân này không tham gia cung yến mà nay lại xuất hiện ở lãnh cung, thế nhất định là phi tử bị bệ hạ ghẻ lạnh rồi.
Mỹ nhân thất sủng, chỉ có thể múa kiếm giải sầu trong đêm khuya thanh vắng.
Nghĩ vậy, lòng Lư Lăng Vương xao động, chỉ hận không thể lập tức bước tới an ủi thiếu nữ đang tổn thương.
Lúc này, hắn ta nghe thấy một giọng nói hệt như ác mộng, giọng nói rất hay nhưng lại khiến hắn ta nổi hết cả da gà da vịt:
"Thiên Tuyết, muội đang làm gì đó?"
Vi Oanh đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay áo mỉm cười nói.
Lư Lăng Vương vội vàng núp ở sau thân cây ôm ngực, từ con nai con chạy loạn biến thành con lợn lòi nổi điên, thình thịch thình thịch khiến tim hắn sắp nổ tung.
Hắn ta nhớ tới màn biểu diễn đặc sắc của nữ nhân kia đêm qua, cố gắng thu mình nhỏ gọn lại một chút, rồi lại nhỏ thêm một chút, chỉ sợ khiến cho đối phương chú ý tới.
Vi Oanh cũng để ý tới người ở sau gốc cây, nàng khẽ cong môi, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Cung Đấu Cơ hừ hừ: "Ngươi cười, ngươi hãy còn cười à, bây giờ nhiệm vụ đã coi như thất bại rồi, cho dù ngươi đưa nữ chính quay về cũng không được nữa rồi, Lư Lăng Vương đã động lòng với nữ chính mất rồi!"
Sau khi Lư Lăng Vương động lòng thì luôn luôn nhớ nhung, từ ấy mở ra tình tiết tiếp theo.
Vi Oanh tiếp tục cười, đổi một tấm thẻ bài từ cửa hàng tích hàng, thẻ xanh [Mãn cấp đại lão], thời giạn là mười giây.
Nàng suy nghĩ rồi dùng chút sức lên tấm thẻ mãn cấp, sau đó dùng lên trên người Tiêu Thiên Tuyết.
Tấm thẻ biến thành một luồng ánh sáng lung linh, lặng lẽ bay vào người của nàng thiếu nữ.
Tiêu Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Vi