” Lăng, ngươi lén lút ở đây làm gì?”
Bi Mạt lớn giọng khiến Cận Lăng khóc không ra nước mắt. Hắn nhảy dựng lên như bị lửa đốt mông, bịt lấy miệng Bi Mạt.
” Lão đại, ngươi nhỏ giọng chút cho ta! Ngươi không muốn xem kịch vui nhưng ta muốn nhìn.”
Cận Lăng nhỏ giọng chỉ chỉ trong phòng, ý bảo Bi Mạt quan sát động tĩnh bên trong.
Sau ngày được Cận Lăng đánh tỉnh, Sở Thanh Phàm bắt đầu đổi bị động thành chủ động. Cũng thật khó cho y, một đại nam nhân thân cao bảy thước vừa mới bắt đầu nói chuyện với Bi Liên một câu thôi liền mặt đỏ tai hồng. May mắn nhờ Cận Lăng “Dạy dỗ” mới hơi “Tiến bộ” một chút, có thể không bị cà lăm. Người này thật sự kỳ quái, gặp phải người mình thích, khí lực liền hóa thành tương nhão, báo hại quân sư như hắn phải ở một bên nhìn lén như hái hoa tặc, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn mà không thể nói. Bằng không, lấy cái loại tình trạng của Sở Thanh Phàm, Cận Lăng sớm đã tức điên một quyền đánh văng mút chỉ lên chín tầng mây.
Tình hình hôm nay chính là Bi Đại tiểu thư vì bị nhốt ở trong phòng để “suy nghĩ lại” ( Cận Lăng: thật không biết người suy nghĩ lại nên là Bi Liên hay Bi Mạt), nên dứt khoát cáu kỉnh tuyệt thực. Mới nhịn đói có một ngày, tiểu ngốc tử Sở Thanh Phàm kia lại cuống cuống lên, thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung y, đầu đần mà còn hậu đậu.
” Nữ nhân làm mình làm mẩy như vậy chính là muốn người khác chú ý tới nàng, quan tâm nàng, đói thì có người đưa cơm, lạnh thì có kẻ sưởi ấm. Loại đạo lý này mà ngươi cũng không biết, ta thấy ngươi đời này chỉ có thể đi đánh bọn lưu manh thôi.”
Cận Lăng bưng cơm tối từ nhà bếp lên, còn rất “tình thơ ý hoạ”, hái một nhánh hồ điệp lan cắm trong bình đặt bên cạnh.
” Nào! Cầm cái này!”
Cận Lăng giao cái trên tay cho Sở Thanh Phàm.
” Đang là lúc thiên thời địa lợi, nếu không hảo hảo nắm chặt, tới thần tiên cũng không giúp nổi ngươi đâu.”
” Nhưng….”
Sở Thanh Phàm vẫn vô pháp hạ quyết tâm, dù gần đây đụng chạm cũng không ít. Bất quá, còn chưa kịp nói gì, đã bị Cận Lăng đẩy mạnh vào trong phòng Bi Liên.
Một cái gối quăng thẳng tới mặt Sở Thanh Phàm, y chớp mắt tránh được. Một chén trà bay tới, lại né. Một ấm nước bay tới, thoát thì thoát, nhưng vẫn bị nước bắn lên mặt.
Cận Lăng nấp ngoài cửa sổ không khỏi thở dài, Sở Thanh Phàm, về sau ngươi vẫn phải cố mà chịu đựng nha.
” Liên nhi tiểu thư, nàng đập chán chưa? Đập mệt thì ăn cơm đi.”
Sở Thanh Phàm vẫn bưng khay đồ ăn, ôn hòa nói.
” Sao lại là ngươi! Thấy ghét muốn chết! Tại sao người ta muốn gặp thì chưa ló mặt, còn ngươi lại ám ta như ma như quỷ hả? Phiền chết đi được.”
Bi Liên lên cơn thét lớn.
” Nàng ăn cơm nước xong thì ta liền biến mất, không phiền nàng nữa đâu.”
Thanh âm Sở Thanh Phàm trầm thấp kiềm nén, trong lòng Bi Liên quả nhiên vẫn nhớ thương Cận đại ca của nàng.
” Ta ăn hay không liên quan gì tới ngươi.”
Bi Liên lại bắt đầu đập đồ cố tình gây sự.
” Tên ca ca hỗn đản kia của ta! Ép Cận đại ca làm cái chuyện mất mặt như thế, bị ta biết liền nhốt ta ở đây! Lũ nam nhân thối các ngươi quả nhiên không phải người tốt! Chó má…”
Lời Bi Liên tựa như đao nhọn, lập tức đâm vào tâm can Cận Lăng.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm này, Bi Mạt xuất hiện, sau đó đương nhiên bị Cận Lăng kéo đến cùng coi kịch.
Một tiếng ‘Ba’ vang lên, Bi Liên sờ mặt mình không thể tin được.
“ Ngươi! Ngươi đánh ta?”
Cận Lăng ngoài cửa sổ hoảng sợ, không thể tưởng được Sở Thanh Phàm dám làm ra loại chuyện kích động này, đây không phải tự đào mồ chôn mình, làm quan hệ của họ càng xấu thêm sao? Mà Bi Mạt thấy muội muội mình bị đánh, một cỗ huyết khí xông lên đầu, đương nhiên muốn nhảy vào tính sổ Sở Thanh Phàm, báo hại Cận Lăng mất sức chín trâu hai hổ mới kéo y lại được, vẫn lo lắng nhìn trộm vào phòng, thấy người bên trong không phát hiện mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
” Tới ca ca cũng không đánh ta! Ngươi dựa vào cái gì mà dám…”
” Đủ rồi!”
Gầm lên giận dữ ngắt lời nàng.
” Lúc này mà nàng phát cái tính tiểu nữ hài thì có thể làm được gì? Mọi người trong trại cảm kích, kính sợ đại ca nàng, nên cũng cưng chìu nàng, cái gì cũng nhân nhượng nàng, thật ra nói khó nghe một chút, nàng chỉ là một con sâu gạo không đẻ trứng thôi! Hiện tại, đại ca nàng cùng Cận Lăng vất vả lắm mới có thể buông bỏ cừu hận mà sống chung, áp lực gặp phải vốn đã rất lớn, bây giờ nàng còn đến gây thêm phiền. Đại ca nàng hiện tại mỗi ngày vì chuyện Tà Ma trại hoàn lương mà bận đến độ cả cơm cũng không có thời gian ăn, Cận đại ca của nàng cũng vì chuyện của nàng mà cả ngày than ngắn thở dài, nàng còn nói họ không quan tâm mình? Nàng cho là trong đầu họ dễ chịu lắm