Sóng gió của Bi Liên coi như đã qua. Hiện tại ngoại trừ bận bịu, vẫn trời yên biển lặng. Cận Lăng mỗi ngày không có việc gì làm vẫn đi hái thuốc, làm chủ hiệu thuốc Trương Bá kêu trời trách đất:” Cận thiếu gia, toàn bộ ngăn tủ hiệu thuốc đầy hết rồi, dược hiện tại đủ cho già trẻ Bi Ma Trại dùng một năm, ngươi cũng đừng hái nữa, muốn gãy xương cốt lão già này rồi, nhiều dược như vậy ta đem chụm củi cũng còn dư.”
Cận Lăng cười khổ vừa giải thích vừa cam đoan mai mốt không đi hái thuốc nữa, nhưng không làm việc này thì làm cái gì? Công tác di dời Bi Ma Trại tiến hành hừng hực khí thế, hắn cũng muốn giúp khuâng vác như các hán tử khác, nhưng mọi người vừa thấy hắn liền trốn hết, đừng nói cái gì hỗ trợ.
Cận Lăng nằm trên mặt cỏ, ngoài miệng ngậm một ngọn cỏ, vô cùng buồn chán nhìn mây trên không trung, mặt trời thật sự chói mắt, hắn không khỏi nâng tay lên chặn ánh nắng, không biết cha ra sao rồi, thân thể lão nhân gia có khỏe không? Có thể vì lo lắng quá độ cho con trai mà đau thương hay không? Đời này mình chắn chắn không có cách nào hảo hảo hiếu kính cha.
‘Cô cô, cô cô’
Tiếng chim kêu quen thuộc truyền đến.
Cận Lăng nhìn bốn phía chung quanh, tựa hồ là truyền đến từ trên cây phía đông.
Vận khinh công nhảy lên ngọn cây, quả nhiên thấy một con bồ câu, Cận Lăng liếc liền nhận ra đây là bồ câu Cận gia, trên đùi bồ câu có buộc dấu hiệu Cận gia. Cận Lăng vội vàng thu bồ câu vào trong ngực, thừa dịp bốn bề vắng lặng trở lại Ma Cư.
Dùng tay run rẩy mở giấy thư bên trong, vừa thấy quả nhiên là bút ký của cha.
‘ Con ta, con bị bắt đã lâu, sinh tử chưa biết, cha ngày đêm ăn ngủ không yên, ngầm thả bồ câu ra hy vọng ông trời phù hộ có thể tìm được con, mặc dù cơ hội mong manh, nhưng nếu con có thể gặp, cũng có thể hồi âm tin tức, tự nguyện giảm thọ mười năm.’
Không có kí tên, hẳn là cha lo lỡ như bị những người khác thấy sẽ gặp phiền toái không cần thiết.
Tuy nói nam nhi không rơi nước mắt, nhưng trên đời này có ai có thể đối mặt với thân tình thâm sâu mà thờ ơ chứ?
Cha, là con bất hiếu, phải giảm thọ chỉ có thể là con chứ không phải cha đâu.
Cận Lăng luống cuống tay chân tìm giấy bút, viết ‘ Con ở Bi Ma Trại, tất cả bình an, cha đừng lo lắng.’
Két một tiếng, cửa bị đẩy ra, Cận Lăng hoảng sợ, nhẹ buông tay, bồ câu phóng lên không bay đi.
Cận Lăng cuống quít xoay người nhìn xem người nào tới.
” Bi Mạt?”
Thảm, y chắc không phát hiện bồ câu ban nãy đâu nhỉ?
” Ngươi đang làm gì vừa nãy?”
Bi Mạt tái mặt.
” Không, chỉ là một con chim bay vào nhà, ta đuổi nó ra thôi.”
” Đây là cái gì?”
Ngón tay Bi Mạt lau nước mắt trên mặt Cận Lăng.
” Không, không có gì, cánh chim đập vào mắt ta.”
Cận Lăng vội vàng lau nước mắt.
” Sao? Ngươi không tin ta hả?”
Bi Mạt không có trả lời, chỉ kéo Cận Lăng vào lòng.
” Ta biết ngươi gần đây rất khó chịu, công tác di dời hiện tại gần xong rồi, chờ sau khi kết thúc mọi thứ vụn vặt, ta sẽ cho ngươi về gặp người nhà.”
” Thật ư? Ngươi bằng lòng để ta gặp cha?”
” Không cho ngươi gặp ngươi sẽ chịu sao?”
Xoa đầu Cận Lăng, Bi Mạt cũng không rõ cảm xúc phức tạp trong lòng.
*****
Gần đây Bi Mạt lo lắng Cận Lăng nhàm chán quá mức, lúc nào cũng để Cận Lăng bên người hỗ trợ xử lý chút chuyện Bi Ma Trại. Cận Lăng thực sự không chịu nổi ánh mắt kỳ quái mọi người phóng trên người hắn, bất quá Bi Mạt cũng chẳng hề để ý, vẫn là lão thần khắp nơi. Nếu da mặt y đã dày như vậy, mình cũng không cần phải ngượng ngùng. Dần dà, mọi người từ từ quen với việc họ hai người ra ra vào vào.
Tình huống hiện tại chính là hắn cùng Bi Mạt và Sở Thanh Phàm đang nghiên cứu làm sao phân phối nhà mới.
” Không được, họ một nhà năm người chỗ này rất chật.”
Bi Mạt gạt bỏ.
” Ta thấy vẫn để cho bọn họ ở lại Tứ hợp viện cùng một nhà Triệu lão lục trông nom.”
Đề nghị của Cận Lăng khiến Bi Mạt cùng Sở Thanh Phàm cảm thấy không tồi.
” Ta sớm đã bảo nên cho Cận Lăng đến hỗ trợ mà, chúng ta đỡ phải bận tối mày tối mặt như thế, lại nói các ngươi thật đúng là’ vợ chồng’ phối hợp, làm việc không biết mệt. Ta cũng chưa thấy đại ca mấy ngày trước ra sức công tác như vậy, cả ngày hơi một tí liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt kia a, bla bla..”
Quả nhiên, kết cục của miệng bẩn chính là bụng bị Bi Mạt tặng một quyền, Sở Thanh Phàm đau đớn đến độ chửi răng mắng miệng.
” Đáng đời!”
Cận Lăng thờ ơ lạnh nhạt.
” Gần đây ngươi cái gì cũng không tiến bộ, nhưng thật ra công phu môi miệng tinh xảo lên không ít, còn có thể chế giễu người khác. Thứ ta dạy cho ngươi coi bộ vô dụng với Bi Liên nhưng ta lại bị phản đòn. “
” Được được được, vợ chồng các ngươi tha cho ta đi, đại ca ngươi cũng đừng đánh, tẩu tử ngươi cũng nói giúp giùm ta mấy lời, đừng thấy chết mà không cứu.”
Sở Thanh Phàm đương nhiên là loại người thích động thủ trên đầu thái tuế.
” Ngươi còn nói nữa! Ta cũng đến đánh!”
Cận Lăng cũng gia nhập với Bi Mạt tiếp tục ‘ Chà đạp’ Sở Thanh Phàm.
” Đại ca, các ngươi sao vậy?”
Bi Liên thấy Bi Mạt cùng Cận Lăng hình như vây quanh đánh người nào đó, nghĩ có chuyện xảy ra, vội vàng chạy tới nhìn, thế nhưng lại thấy Sở Thanh Phàm té trên mặt đất.
” Các ngươi đang làm gì hả? Vô duyên vô cớ đánh bậy người làm chi, hắn sai cái gì?”
Sốt ruột nâng Sở Thanh Phàm trên mặt đất dậy.
” Không có làm gì, chính là bảo bối của Bi đại tiểu thư có lòng gây rối mà thôi.”
Cận Lăng là người ăn miếng trả miếng nhiều nhất, cái miệng quả thật không phải lợi hại bình thường.
” Cận đại ca, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Bi Liên đỏ bừng mặt.
” Ngươi nói tiếp ta sẽ tức giận.”
” Thật là lòng người mau đổi, có tình nhân liền ngay cả đại ca ruột của mình cũng không giúp, đúng thật con gái là con người ta.”
Bi Mạt đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội chỉnh người hảo như vậy.
” Còn nói nữa! Các ngươi còn nói nữa!”
Bi Liên tức giận đến giậm chân đùng đùng, dứt khoát quay người đẩy Sở Thanh Phàm một cái, đem Sở Thanh Phàm vừa bò dậy còn chưa phản ứng kịp đẩy trở lại trên mặt đất.
” Đều là lỗi của ngươi.”
Bi Liên đỏ mặt bỏ chạy, Cận Lăng đá Sở Thanh Phàm còn ngồi dưới đất một cước.
” Còn không đuổi theo, sao mấy lúc này ngươi đều biến thành đầu ngốc vậy?”
Sở Thanh Phàm vội đứng lên, chào Cận Lăng cùng Bi Mạt.
” Ta đi, đại ca, đại tẩu!”
Nói xong liền chạy đuổi theo Bi Liên như lửa đốt sau mông.
” Tiểu tử thối này thật đúng là hay khua môi múa mép.”
Bi Mạt cùng Cận Lăng nhất trí ít thấy.
Những ngày thế này nếu vẫn tiếp tục mãi mãi thì tốt biết bao. Cận Lăng không khỏi nghĩ vậy.
Nhưng ông trời chính là thích quấy phá, ngay lúc họ còn đắm chìm trong không khí hạnh phúc khó có được, một huynh đệ Bi Ma Trại mặt xám mày tro chạy tới báo tin.
” Trại chủ, có chuyện, trại chủ…”
” Chậm chút đã, có chuyện gì chậm rãi nói, hoảng làm chi!”
Bi Mạt quở mắng.
” Nhưng, nhưng, Tôn bà bà đã xảy ra chuyện! Tiểu Đậu Tử cùng mấy người nữa đều bị bắt đi!”
Huynh đệ truyền báo khóc không thành tiếng.
Tin tức như sấm sét giữa trời quang, cảnh tượng hạnh phúc hư ảo lúc này đã bị vận mệnh hung hăng xé rách…
” Chuyện gì xảy ra! Nói rõ ràng cho ta!”
Bi Mạt thịnh nộ vì bị đả kích còn Cận Lăng thiếu chút nữa đứng không vững.
” Theo thường lệ, người Bi Ma Trại phải định kỳ xuống núi mua thực phẩm dự trữ, vì sợ người khác nghi ngờ nên không phái hán tử tinh tráng đi, những năm gần đây đều là Tôn bà bà cùng một vài đại thẩm và hài tử phụ trách những thứ đó, từ trước tới giờ cũng không có bất trắc gì. Lúc này không biết làm sao vừa mới đi đến chợ, lại có một đống quan binh vây lấy kêu to ‘ bắt lấy nghịch tặc Bi Ma Trại’. Bắt hết đám Tôn bà bà, ta khó khăn lắm mới phá vây trốn trở về báo cáo tình hình, tiểu nhân vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho họ.”
Nói xong đã than thở khóc lóc.
” Được rồi, ngươi cũng đã tận lực, lui ra đi.”
Bi Mạt bình tĩnh vẫy tay kêu tiểu huynh đệ lui đi, tiểu huynh đệ cũng bất quá 17, 18 tuổi thôi, có thể trốn trở về đã là rất may.
” Bi Mạt, nói cho ta biết, Tôn bà bà sẽ xảy ra không có việc gì, nói cho ta đi!”
Cận Lăng níu lấy vạt áo Bi Mạt.
Bi Mạt lắc đầu, e rằng dữ nhiều lành ít, triều đình đối với phản tặc từ trước tới giờ không nương tay, dù là già trẻ hay phụ nữ.
” Ta sẽ tận lực cứu bọn họ, nhưng ta vô pháp bảo đảm với ngươi.”
” Hỗn đản! Hỗn đản! Ngươi sao có thể nói như thế, ngươi không cứu phải không, ta đi cứu!”
Cận Lăng đã mất trí.
” Ngươi bình tĩnh một chút!”
Bi Mạt cho Cận Lăng một cái tát.
” Ngươi cho là ta không lo lắng sao? Nhưng ngươi có biết là họ bị ai bắt không? Là bị quân Hoàng Đình Diệc triều đình phái tới đặc biệt phụ trách tiêu diệt Bi Ma Trại bắt, hắn từ trước đến nay thủ đoạn độc ác. Ca ca ta chết cũng không khỏi liên quan tới hắn. Có thể cứu, ta đương nhiên cứu, nhưng không thể như ca ca đem Bi Ma Trại đáp ứng, ngươi hiểu chưa?”
Bi Mạt quát.
” Ngươi, bé ngốc này, đừng làm ta thêm nhiễu loạn, ta cùng đám Thanh Phàm thương lượng phương pháp cứu người một chút.”
Bi Mạt đem Cận Lăng tiến vào Ma Cư, còn chưa yên tâm kêu Bi Liên ở cùng mới rời khỏi.
” Cận đại ca, đừng lo lắng, trời sập thì cũng đã có ca ca ta đỡ.”
Bi Liên an ủi.
Đúng vậy! Mình luôn nghĩ như vậy, trời sập có Bi Mạt đỡ. Đột ngột phát hiện mình rất ỷ lại Bi Mạt. Cái gì cũng đều là y chống, mình gấp gì cũng không thể giúp, ngược lại chỉ thêm phiền toái. Nói về tình cảm, thời gian Bi Mạt sống cùng Tôn bà bà dài hơn mình. Nhưng hắn chẳng những không an ủi Bi Mạt, trái lại bắt Bi Mạt an ủi mình.
Thật vô dụng! Cận Lăng cảm thấy thất bại nặng nề.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút, Cận Lăng cùng Bi Liên trong Ma Cư, Cận Lăng vẫn không nhúc nhích, Bi Liên tìm mọi cách khuyên hắn ăn cơm, nhưng hắn một chút cũng không động đậy. Bi Liên đành phải thở dài bất đắc dĩ.
” Cận đại ca, ngươi đừng lo lắng, vừa rồi ta nghe nói đại ca cùng Sở đại ca đã xuống núi, ta nghĩ họ nhất định sẽ mang tin tức tốt trở về.”
Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Bi Liên gắt gao bọc lấy tay Cận Lăng. Bàn tay băng lãnh của Cận Lăng tham lam hấp thụ ấm áp, hắn hơi gật đầu, nhưng nét cười vẫn vô lực như vậy.
Một đêm không ngủ đến hừng đông.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, Bi Liên xông vào Ma Cư.
” Cận đại ca, ca ca ta đã trở lại.”
Cận Lăng cuối cùng phản ứng phản ứng, lao ra cửa.
Xuyên qua tầng tầng đám người, cảnh tượng vừa thấy quả thực có thể khiến Cận Lăng hỏng mất. Vì người Bi Mạt ôm trên tay không phải ai khác chính là Tôn bà bà đã khí tuyệt từ lâu.
Không! Không, trong lòng Cận Lăng không ngừng gào lên, nhưng hắn lại vô pháp phát tiếng.
” Ta, lúc chúng ta đến, Tôn bà bà các nàng….”
Thanh âm Sở Thanh Phàm cũng khó tránh nghẹn ngào.
” Các nàng đã bị dụng hình, có lẽ các nàng cái gì cũng không chịu khai, sau đó, sau đó đã bị treo trên tường thành thị chúng. Phòng thủ nghiêm ngặt, chúng ta không có cách, chỉ có thể chờ đêm tối động thủ lần nữa cứu người, nhưng khi đó, Tôn bà bà các nàng đã không cầm cự nổi…”
” Đây không phải thật sự, không phải thật sự, Tôn bà bà….”
Bi Liên nhào vào Tôn bà bà khóc lớn.
” Ngươi không cần chúng ta sao? Ngươi còn nói muốn thấy ta xuất giá! Tôn bà bà…”
Nhất thời không khí cực kỳ bi ai tựa như bệnh truyền nhiễm lan đến mỗi người. Một người mẹ cũng khóc lóc, ngã xuống đất.
” Tiểu Đậu Tử của ta, Tiểu Đậu Tử! Hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha, nó chẳng qua là muốn xuống núi mua kẹo hồ lô, nhìn xem chợ như thế nào thôi, tại sao lại xảy ra chuyện này! Tại sao!”
” Là ngươi, đều là lỗi của ngươi!”
Mẫu thân Tiểu Đậu Tử bổ nhào vào Cận Lăng, điên cuồng đấm đánh.
” Đều là do lũ quan lại các ngươi, ép chúng ta đi vào đường cùng mạt lộ, chúng ta hiện tại muốn cải tà quy chính, các ngươi còn không chịu buông tha chúng ta!”
” Bình thường Tôn bà bà các nàng