” Hảo, hảo hài tử”
Tôn bà bà lấy bàn tay run rẩy vuốt tóc Bi Mạt.
” Ân ân oán oán trước kia căn bản không liên quan đến Cận thiếu gia, mà phụ thân hắn từ trước tới nay làm quan thanh liêm chắc chắn cũng không phải đầu sỏ mưu hại ca ngươi. Cận thiếu gia đã hai lần cứu Liên nhi, thứ ân oán này, để cho nó qua đi”
Mặt Bi Mạt tựa vào lòng Tôn bà bà, cảm giác giống như mẫu thân, khẽ gật đầu.
******************
Ban đêm, cả Bi Ma Sơn Trang đều chìm trong giấc ngủ, Bi Mạt đứng bên Cận Lăng, song nhãn vẫn nghìn năm băng lãnh đã thay đổi, sự ôn nhu đến dọa người xâm chiếm lên ánh mắt.
Cận Lăng trên giường dường như cảm giác được cái nhìn cực nóng kia, thân mình tự dưng cũng nóng lên, khẽ lay động trong chăn.
” Ngô ……………. Không……. Đừng, đau, Bi Mạt ……..”
Ác mộng luôn luôn quấn lấy Cận Lăng.
Lời nói mê ngủ của Cận Lăng làm cho hai hàng lông mày Bi Mạt cau lại, Bi Mạt cúi xuống, hôn đôi môi mị hoặc của hắn.
“Bảo bối, ta sẽ không thả ngươi đâu!”
Bi Mạt hướng Cận Lăng ngủ say phát thệ.
Tảng sáng ngày thứ hai, Cận Lăng rời giường sơ tẩy, khó hiểu khi thấy cái bóng trong gương đồng của mình. Thật sự là quái lạ, làm thế nào môi hắn lại bị muỗi đốt? Sưng đỏ thế kia…
Đích xác là bị một con “Muỗi bự” cắn, bất quá Cận Lăng đáng thương không biết thế thôi.
” Cận thiếu gia, ngươi thức dậy rồi”
Tôn bà bà đẩy cửa vào trên tay bưng bữa sáng.
” Tôn bà bà, thật ngại quá, cứ phiền ngươi đưa điểm tâm tới!”
Cận Lăng nhìn thấy, nhiệt tình nghênh tiếp.
” Không việc gì! Mấy ngày nay ngươi giúp ta làm hết mọi chuyện, nếu không hoạt động một chút, thân già này xương cốt sẽ mục hết”
” Vậy sao?”
Cận Lăng ngượng ngùng cười.
” Khục khục…………”
Tôn bà bà tằng hắng vào đề.
” Cận thiếu gia! Từ hôm nay trở đi ngươi phải đến Ma Cư của thiếu chủ ở!”
” Cái gì?”
Cận Lăng giống như bị ngũ lôi đánh trúng, đầu óc trong một giây toàn bộ hóa thành bột nhão. Qua một hồi lâu, lúc hắn tỉnh người lại chỉ thấy nụ cười đạo tặc của Tôn bà bà.
” Ngài, ngài nói cái gì? Bà bà, ngài đã là lão nhân gia, đừng chọc ta nữa!”
Cận Lăng tận đáy lòng ao ướt thật sự chỉ là một trò đùa.
” Ách ân!”
Tôn bà bà làm ra vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc kỳ thật trong bụng đã sớm cười tới ruột gan co thắt.
” Ta đã lớn tuổi rồi, đùa giỡn với người làm gì? Ngươi nghĩ ta nhàn rỗi tới độ đó?
” Nhưng… nhưng mà hắn tại sao lại làm vậy?”
Cận Lăng khẩn thiết muốn biết nguyên nhân,’ Kinh hoàng thất thố’ kéo tay áo Tôn bà bà.
“Cái này…….. Ngươi nên tự mình đến hỏi Thiếu chủ”
Tôn bà bà lưu lại một câu ý sâu vị đậm đồng thời bỏ Cận Lăng đực người đấy nghênh ngang mà đi.
” Chẳng lẽ hắn là sợ ta tiếp tục cùng Liên nhi ở chung một chỗ, cho nên muốn ta ở cùng với hắn để tiện bề theo dõi nhất cử nhất động? Không đúng! Nếu hắn thật muốn ngăn cản ta cùng Liên nhi qua lại chỉ cần giam ta lại hoặc là phái người trông chừng ta như vậy đủ rồi, cần gì phiền toái thế, còn muốn dọn qua cùng ở chung………..”
Cận Lăng cả ngày đắm chìm trong suy nghĩ lại thủy chung không tìm được đáp án.
Đêm, giờ ngủ, thời điểm Cận Lăng thật sự không muốn nghĩ đến nhất cũng đã tới.
Hắn nản lòng ngồi ở Ma Cư, cũng là trên ghế trong phòng ngủ Bi Mạt.
Hôm nay, sau khi Tôn bà bà đi không bao lâu thì có một đám người hầu cùng nha hoàn đến thay hắn thu thập ‘ Hành lý’, kỳ thật bất quá cũng chỉ có vài món quần áo, sau đó dùng đủ thủ đoạn đe doạ, dụ dỗ ép hắn qua Ma Cư.
Suy nghĩ cả ngày Cận Lăng đem nguyên nhân chuyện này là do Bi Mạt dục vọng chưa thỏa mãn. Cận Lăng bi ai nghĩ chẳng qua là bởi vì Bi Mạt muốn thì thì khắc khắc thấy mình bị lăng nhục, thỏa mãn dục vọng trả thù thôi.
Khóe môi Cận Lăng xả ra một đạo cười u ám, cuộc sống như vậy đến tột cùng thì khi nào mới có thể chấm dứt?
” Bảo bối, ngươi suy nghĩ cái gì thất thần như thế? Không ngại nói ra để ta và ngươi chia sẻ chứ?”
Bi Mạt lười biếng dựa cửa, buồn cười nhìn thấy Cận Lăng lại ngẩn người.
Bi Mạt kia cực có từ tính, thanh âm gợi cảm vô cùng dễ dàng làm Cận Lăng phục hồi tinh thần, toàn thân cứng ngắc vô pháp nhúc nhích.
” Bảo bối, ngươi ……… sợ ta?”
Bi Mạt nói trúng tim đen.
” Ai sợ ngươi! Ngươi tính dục biến thái điên cuồng! Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ cái thứ tạp nham thối nát gì trong đầu, ta quyết không để ngươi đạt được.”
”