” Ngươi hỗn đản này tại sao lại ở đây?”
Cận Lăng bực tức quát, nỗ lực hất đi bàn tay đang định đỡ lấy hắn của Bi Mạt.
“ Bảo bối, ngươi quên mất rồi, đây là phòng của ta mà!”
Bi Mạt buồn cười nhìn Cận Lăng lê trên mặt đất, người này như thế nào phản ứng kịch liệt như vậy, hại y cũng chút hoảng sợ.
” Ai thèm ở phòng ngươi! Quỷ tha ma bắt nhà ngươi đi, mau thả ta trở về!”
“Khó nha, ngươi đi rồi về sau ai thay ta làm ấm giường?”
Bi Mạt hướng Cận Lăng trừng mắt nhìn ám muội.
” Ngươi hỗn đản này!”
Cận Lăng một quyền hướng khuôn mặt hoàn mỹ của Bi Mạt đánh tới, kết quả đương nhiên lại bị Bi Mạt bắt lấy cổ tay.
” Lăng, đừng bạo lực như vậy, lần nào cũng chơi trò này ngươi không chán sao?”
Bi Mạt nhẹ hôn lên bàn tay bị nắm lấy của Cận Lăng.
” Ngươi……………”
Cận Lăng còn chưa kịp mắng đã bị Bi Mạt cúi xuống vừa vặn hôn tới đôi môi.
” Ân………………..”
Nhiệt tình của Bi Mạt làm hắn khó có thể thừa nhận, bất quá Cận Lăng vẫn quật cường chống cự.
” Lăng, mở miệng ra!”
” Không! Ngô!”
Lại để hắn làm được! Cận Lăng đánh bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, nhắm hai mắt lại.
Qua rất lâu, Bi Mạt mới lưu luyến rời khỏi môi Cận Lăng.
” Lăng, từ hôm nay trở đi ngươi có thể tự do đi lại trong sơn trang, bất quá nếu ngươi vọng tưởng đào tẩu, kết quả thế nào ngươi so với ta hẳn rõ ràng hơn!”
Bi Mạt buông bàn tay kháp trụ hàm dưới Cận Lăng ra.
Cận Lăng ngơ ngác nhìn Bi Mạt xuống giường, mặc quần áo, sau đó rời khỏi Ma Cư, nhất thời vẫn không rõ vì sao thái độ Bi Mạt đối với hắn lại thay đổi lớn như vậy.
Nhớ tới cái hôn vừa rồi, Cận Lăng bực nhọc phát hiện mặt mình có thể dùng để chiên trứng, bản thân tự khi nào lại quen bị tên hỗn đản đó hôn chứ.
Để khỏi tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, Cận Lăng quyết định tìm chút việc làm.
Vì thế, đi vào phòng Tôn bà bà như thường lệ.
” Tôn bà bà, ta đến giúp ngươi!”
” Ha hả, Cận thiếu gia, tối hôm qua có tốt không? Ngươi chắc chắn mình còn đủ sức lực giúp ta chẻ củi?”
” Tôn bà bà, ngươi nói hưu nói vượn gì đó? Ta một câu cũng nghe không hiểu. Ta muốn đi chẻ củi!”
Cận Lăng đỏ mặt bắt đầu làm việc, xa xa truyền đến tiếng cười to hắc ám của Tôn bà bà.
Tôn bà bà hôm nay thật sự là đáng giận! Không phải chỗ mình đau liền mang dao đi cắt.
Thế nhưng thời gian cứ ung dung trôi qua như vậy.
Liên tiếp mấy ngày, Cận Lăng đều là ban ngày đi giúp đỡ Tôn bà bà, ban đêm trở thành gối ôm cho Bi Mạt.
Hắn thực kinh ngạc, tuy rằng mình mỗi tối đều lo lắng đề phòng, thế nhưng Bi Mạt lại không làm chuyện gì quá phận với hắn, trừ bỏ có đôi khi sẽ bị cướp mất mấy cái hôn hoặc là cả người bị y vô ý đè dưới thân, hại hắn thiếu chút nữa bị thân hình cường tráng của y ép ngạt.
Lúc trước kích tình mãnh liệt, gần đây lại vô cùng nhạt nhẽo khiến Cận Lăng cả người không được tự nhiên. Thỉnh thoảng hơi thở cực nóng của Bi Mạt phả trên cổ hắn, làm cho thân thể hắn nóng lên, tự dưng nhớ tới xúc cảm mà bàn tay Bi Mạt lưu lại trên người mình, còn môi lưỡi bỏng cháy mang đến nụ hôn thâm sâu kịch liệt, cả nổi thống khổ cùng sự khoái cảm không nói thành lời lúc bị xuyên thấu…
” Ba” Một tiếng, Cận Lăng tự tát mình.
” Vì sao vô duyên vô cớ nhớ tới loại chuyện vô sỉ này!”
Cận Lăng lắc đầu nỗ lực làm mình thanh tỉnh.
” Lăng, ngươi đang làm gì đó?”
Thanh âm Bi Mạt đột nhiên vang đến, cằm Cận Lăng bị Bi Mạt nâng lên
” Mặt của ngươi làm sao vậy?”
” Không có việc gì, ta đánh muỗi thôi”
Cận Lăng gạt tay Bi Mạt.
” Ngươi sao lại…………. sao lại đến đây?”
” Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nhìn ngươi một chút.”
Bi Mạt nhìn Cận Lăng một bên mặt bị đánh đỏ, dục vọng nhiều ngày kiềm chế bộc phá trong thân thể.
” Lần sau lúc ngươi xuất hiện có thể báo trước hay không? Ngươi thật không biết mình có thể dọa chết người sao?”
” Ngươi thân thể tốt chưa?”
Bi Mạt đột nhiên xuất một câu lạc đề.
“A?” Cận Lăng không hiểu gì cả.
“Ngốc nghếch, ta đang hỏi ngươi nơi đó còn đau không!”
Lúc này đến phiên Bi Mạt bực nhọc rống lớn.
” Gì mà nơi này nơi nọ…… ta không hiểu…..”
Tử mâu Bi Mạt