Edit: Hanna
"Linh Nhi." Liễu Ngọc Chỉ lẩm bẩm gọi tên cậu, bà thấy viền mắt Tiết Thanh Linh đã sưng tấy, trái tim đột nhiên cứ như bị kim đâm, mà cây kim này cũng gây ra đau đớn tương tự cho đôi mắt bà.
Trong lòng bà chua xót, miệng đắng chát vô cùng. Bà đi tới bên người Tiết Thanh Linh, ôn nhu kéo tay cậu, bàn tay khác vươn lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt rơi trên khuôn mặt con trai mình.
Bà kéo Tiết Thanh Linh ngồi xuống đệm mềm trước rồi nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cậu. Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, không phản kháng. Đôi mi bị nước mắt nhuộm ướt càng trở thêm đen nhánh, mơ hồ còn có vệt nước mắt mờ nhạt đậu ở trên.
Liễu Ngọc Chỉ nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của tiểu nhi tử nhà mình, ở trong lòng thầm thở dài một hơi, ngữ khí nói chuyện cũng không đanh thép như mọi khi, giọng nói cũng trở nên ôn nhu mà khàn khàn: "Linh Nhi à, nương không muốn thấy con khổ sở chống đỡ y quán nữa, cho dù là Tể An đường hay Hồi Xuân đường thì đều đóng cửa đi... Con xem xem, học y làm thầy thuốc có gì là tốt hả? Nhà chúng ta chỉ còn mỗi cô nhi quả phụ là con và ta, cứ miễn cưỡng mở cửa y quán là sao chứ? Hành y chữa bệnh vốn chính là đi ngược với mệnh trời, cũng là cướp người cùng với Diêm vương... Thôi bỏ đi, cũng không nói về cái này nữa, nói về y quán của con chút đi."
"Hành y hỏi chẩn là chuyện lớn liên quan đến sinh tử, không thể qua loa dù chỉ một chút được. Nếu con giúp người ta trị khỏi, người ta sẽ cảm ơn khen ngợi con một câu đại phu giỏi. Nếu trị không được sẽ lập tức trở mặt, đổ lỗi cho con là kẻ đã gây ra mối thù sống chết này một cách oan uổng, vô duyên vô cớ bị người ta oán hận."
"Cứu người thì khó, hại người thì dễ lắm. Chỉ cần hơi sai lệch một chút thì cứu người sẽ biến thành hại người ngay. Đến lúc đó nếu người ta không hận con, con cũng hổ thẹn tự trách. Ngày ngày phải chịu trách nhiệm cho sự sống cái chết trong thế gian này há chẳng phải là sẽ mệt mỏi bất kham sao?"
"Sau khi nương gả cho cha ngươi đã gặp phải không ít thì nhiều những kẻ gây chuyện trong y quán. Ở nơi giành giật sinh tử này đã bày ra không biết bao nhiêu hình ảnh con người hung ác tới cùng cực. Dù cho lúc gia gia con còn sống cũng có người đập tan bảng hiệu nhà ta đúng lúc nửa đêm..."
...
"Linh Nhi à, từ sau khi cha và ca ca con mất đi, nương cũng không còn gì để cầu khẩn nữa. Trong mắt nương gia tài bạc triệu không quan trọng, y quán truyền thừa của Tiết gia cũng không quan trọng, nương chỉ mong đời này con được bình an, cả đời không phải lo nghĩ."
Đợi đến khi Tiết Thanh Linh đi rồi, Liễu Ngọc Chỉ chỉ còn một mình trong phòng. Bà xoa mi tâm nhắm mắt dưỡng thần một lát, trong lòng thế nào cũng không bình tĩnh được, lo lắng bất an, tâm loạn như ma.
Liễu Ngọc Chỉ đột nhiên đứng lên khỏi đệm mềm, đi tới trước một cái bàn dài trước tủ quần áo. Trên cái bàn kia không có thứ gì cả mà chỉ đắp một tấm vải lụa đỏ có tua rua. Bà vươn tay nhấc tấm vải lên, một tấm bảng dài ở phía dưới lộ ra, trên đó viết ba chữ: Tể An đường.
Bà ôm lấy tấm bảng hiệu này, đi tới chiếc bàn tròn ngồi xuống. Rõ ràng vẫn là ban ngày mà lại thắp lên một cây nến đỏ, ánh nến lảo đảo chiếu lên trên tấm bảng, ngón tay mảnh khảnh của bà dịu dàng vuốt ve lên mặt con chữ, rất nhiều kỷ niệm từ lâu lại hiện lên trước mắt như mới ngày hôm qua.
"Ôi chao, đúng là cái cũ không đi thì cái mới không tới. Nhìn đi, sau khi tấm bảng hiệu này được đổi, quả nhiên bao chuyện tốt phát sinh. Hôm nay không phải ta đã gặp được một mỹ nhân kiều diễm còn hơn cả hoa mẫu đơn đó sao?"
"Nàng có muốn vào trong y quán nhà ta nhìn chút không?"
...
Đã bao nhiêu năm như thế, nửa đêm tỉnh mộng bà thường nhớ tới năm ấy trong làn mưa bụi dưới gốc hoa mơ, một thiếu niên anh tuấn đứng ở dưới tấm bảng hiệu này, trước mặt bà xòe ra cây quạt, nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng là oan gia.
Rõ ràng một lòng nghĩ đến gả cho tài tử Giang Nam, song cuối cùng bà lại chọn, thích và yêu duy nhất một người, chính là một tiểu thiếu gia của một y quán không thông văn thạo viết giống như bà.
Thanh Linh nói trong y quán tràn đầy mùi dược liệu kia đều là hồi ức khi còn bé của nó, đối với bà mà nói làm sao lại không phải chứ? Sau khi kết hôn, tuy rằng không phải những ngày hồng tụ thêm hương thưởng hoa ngắm trăng như bà mong ước, những cũng là những ngày ngọt ngào hạnh phúc nhất. Nhưng sau khi sự ngọt ngào tan vỡ, rất nhiều lúc Liễu Ngọc Chỉ không dám cũng không muốn đi ngang qua cửa y quán kia.
Chốn cũ vẫn vậy, song cố nhân đã không còn nữa.
Nước mắt trong suốt dọc theo gò má bà một đường lăn xuống, từng giọt từng giọt rơi lên tấm bảng dài này. Đôi mắt Liễu Ngọc Chỉ sưng đỏ, bà nhìn chén trà đã nguội lạnh trên chiếc bàn tròn.
Cầm tách trà lên nhẹ nhàng uống vào một ngụm nhỏ, Liễu Ngọc Chỉ miễn cưỡng kéo khóe miệng lên nở nụ cười.
Bà là một kẻ dung tục giả bộ phong nhã, học đòi văn vẻ đã bao nhiêu năm như thế, thực tâm bà vẫn chẳng thích uống trà, mà người trong Tiết gia chân chính yêu trà như mạng là Tiết Ngộ.
Tiết Thanh Linh sau khi rời khỏi chỗ mẫu thân mình, buổi trưa cũng chỉ miễn cưỡng tùy tiện ăn vài miếng cơm, cũng không đi nghỉ trưa mà lên xe ngựa chạy về phía y quán trước. Song lúc cậu tới y quán thì lại không thấy Bùi Sơ đâu.
Hạ nhân bên trong y quán nói với cậu, Bùi đại phu có lẽ một mình ra ngoài đi dạo rồi.
Tiết Thanh Linh chỉ cảm thấy cả người lạnh run, khiến cho cậu nhịn không được rụt tay lại. Rõ ràng hôm qua hai người mới cùng nhau du ngoạn bên Lạc Kính hồ của thành Lâm An, hôm nay hắn lại gạt cậu sang một bên, chỉ muốn một thân một mình đi thăm thú khung cảnh trong thành. Có phải hắn... chê cậu bên cạnh là quá dư thừa không?
Tiết Thanh Linh ngồi một mình bên giếng nước ở hậu viện chờ Bùi Sơ trở về, đợi cả nửa ngày đối phương mới trở lại, thế mà hắn lại không thèm để ý cậu, tự mình đến phòng sắc thuốc đi chế dược luôn.
Bùi Sơ trở lại từ ngoại thành thành Lâm An, mang đại công thần Tiểu Thương đi mua năm cân thịt tươi. Mà con ưng hư đốn này còn được đà lấn tới, cuối cùng còn quấy nhiễu muốn thêm một cân thịt bò. Bùi Sơ hầu hạ ưng tham ăn xong mới cầm thảo dược về Hồi Xuân đường, dự định mấy ngày này sẽ làm xong thuốc mỡ.
Lúc trở lại y quán, gặp Tiết Thanh Linh đang cực kỳ mừng rỡ vì thấy được hắn, ghi thù cậu sáng nay qua loa lấy lệ với hắn, buổi trưa còn bỏ hắn một mình về xử lý chuyện nhà, Bùi Sơ cố ý trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, muốn bỏ lơ cho cậu hong gió mấy ngày.
Trước khi đi chế dược, Bùi Sơ nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói với Tiết Thanh Linh: "Tối nay Tiểu Thương không cần ngươi cho ăn đâu."
Nếu không con ưng kia không cẩn thận chết vì no mất.
"Không..không cần cho ăn sao?" Sắc mặt Tiết Thanh Linh càng thêm khó coi, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc.
Đến cả ưng Bùi đại phu cũng không