Edit: Hanna
Sau khi Tiết Thanh Linh về tới Tiết phủ liền tự giam mình trong căn phòng nhỏ của chính mình.
Trong phòng cậu, ngoại trừ tầng tầng lớp lớp rèm lụa màu lam tinh xảo, tủ quần áo quý giá, một cái kệ đựng đồ cổ và đủ loại san hô ngọc thạch đồ trang trí khác, còn có một giá sách chứa đầy những cuốn sách y. Bên cạnh giá sách có một cái bàn nhỏ dùng để bày văn phòng tứ bảo, trên bàn có từng chồng từng chồng giấy xếp liên tiếp cạnh nhau, trên giấy đều tràn đầy chữ viết.
Bước chân của Tiết Thanh Linh lảo đảo đến trước chiếc bàn vuông nhỏ kia, cầm lấy vài tờ giấy, đôi mắt long lanh ngấn nước lướt qua kiểu chữ trên tờ giấy. Đó là một tấm toa thuốc cậu lấy được từ tay một đôi tỷ đệ lúc cậu mới gặp Bùi Sơ kia, là phương thuốc Bùi đại phu tự tay viết.
Nhiều tối khi thắp đèn lên, cậu đã từng sao chép đơn thuốc này rất nhiều lần. Không chỉ mình nó, còn có những toa thuốc khác, y án mà Bùi đại phu viết, y lý Bùi đại phu giảng, cậu đều lưu giữ lại. Có lúc cậu lại học viết theo kiểu chữ của đối phương, nghiêm nghiêm túc túc viết đi viết lại rất nhiều lần. Dù vậy kiểu chữ của Bùi đại phu rất đặc biệt, bất kể thế nào cậu cũng không thể viết sao cho giống được, học không nổi sự khí khái của đối phương, nhưng cậu vẫn cứ cặm cụi viết chữ, trong lòng cảm thấy sao mà hạnh phúc đến vậy.
Cứ... bao nhiêu ngày đêm như thế, giấy trắng đã được tích cóp lại thành vô số chồng, tất cả đều đặt trong phòng cậu.
Tiết Thanh Linh khẽ thở dài một hơi. Cậu thả tờ giấy trên tay xuống, thay vào đó cầm lên một quyển y thư. Cậu nhớ mang máng bên trong cuốn y thư này có nội dung mà Bùi Sơ và Liễu Nhược Phiên ban nãy cùng đàm luận tới.
Cậu lật cuốn sách từng tờ từng tờ một, nhưng giở thế nào cũng không tìm được tờ mà cậu muốn tìm. Cuối cùng sau khi lật hết toàn bộ quyển sách, thần sắc Tiết Thanh Linh trông cô đơn, thanh âm nhỏ bé lẩm bẩm: "Có lẽ là ta nhớ lộn rồi..."
Tiết Thanh Linh thả cuốn sách cầm trên tay xuống, trong đầu không kìm được lại nhớ tới những hình ảnh cậu nhìn thấy trong y quán lúc trước: cậu thấy Bùi đại phu ngồi đối diện với Liễu y nữ của Thiên Kim đương, oanh oanh yến yến. Hai người bọn họ đều một thân bạch y, một người dung mạo tuấn mỹ, người còn lại xinh đẹp duyên dáng. Cả hai đều am hiểu y thuật, đều có kiến thức rất sâu về y lý, kẻ tung người hứng, giống như là tâm ý tương thông, trời sinh một đôi.
Nếu như Bùi đại phu phải lựa chọn, cậu khẳng định hắn cũng sẽ yêu thích nữ tử cực kỳ thông tuệ như Liễu Nhược Phiên vậy.
Không giống như Tiết Thanh Linh cậu, ở phương diện y học là một đầu đất không thể nhào nặn được, học gì đi nữa cũng không hề tiến bộ, lúc trả lời câu hỏi của Bùi đại phu cũng phải ấp a ấp úng mãi...
"Ta nhớ vấn đề này trước đây ngươi đã hỏi qua một lần rồi đi? Nếu như hôm nay tâm tư ngươi không ở nơi này thì đừng lãng phí thời gian vào đống y thư này."
"Cũng đừng trách nương nói thẳng, con ở phương diện học y chính là đồ đầu đất, đốt mấy cuốn y thư kia đi đi. Con a, coi như là đời sau, kiếp sau sau nữa, cũng không trị bệnh cho ai được đâu. Ngoan, chịu thua với nương, cũng là miễn cho con phải chịu khổ nấu cháo."
"Làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tiết gia? Theo nương thấy đóng cửa mới xứng đáng với tổ tông Tiết gia. Con xem thử xem con đã kinh doanh Tể An đường thanh danh hiển hách thành cái bộ dáng gì? Đập phá bảng hiệu của tổ tiên mình, con không có xấu hổ khi nhìn ba chữ 'Tể An đường' trên tấm bảng sao? Nhớ lại tổ tông Tiết gia một chút xem, nhớ lại ông nội của con xem, Tể An đường thanh danh có bao nhiêu vang dội, hiện giờ thì thế nào? Chính là trò cười trong Lâm An thành!"
...
Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng dọc theo gò má cậu một đường lã chã lăn xuống. Giọt nước còn hơi ấm rơi lên cổ tay cậu, lăn xuống sách y trong tay, khiến con chữ trong sách dần nhòe tan trong nước mắt.
Cậu thật sự có thể tiếp tục mở y quán nữa không đây?
Đã nhiều năm như thế, có khi nào chỉ là do cậu quá tùy hứng, quá bướng bỉnh, quá... cưỡng cầu không?
"Linh Nhi à, từ sau khi cha và ca ca con mất đi, nương cũng không còn gì để cầu khẩn nữa. Trong mắt nương gia tài bạc triệu không quan trọng, y quán truyền thừa của Tiết gia cũng không quan trong, nương chỉ mong đời này con được bình an, cả đời không phải lo nghĩ."
Toàn thân Tiết Thanh Linh như bị sét đánh, cơ hồ như cả người bị rút hết khí lực, cậu đứng không vững chống tay lên cạnh bàn, sau đó chầm chậm ngồi xuống.
Cũng không rõ đã qua bao lâu, với đôi mắt sưng đỏ, cậu đi đến trước một cái chậu than nhỏ trong phòng. Trong chậu đang đốt than củi, lửa cháy rất lớn, ánh lửa màu đỏ phản chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cậu.
Tiết Thanh Linh cầm một chồng sách thuốc và từng xấp từng xấp giấy trắng cậu đã từng viết qua bên cạnh chậu than, nhẫn tâm ném đồ vật trong tay mình vào ngọn lửa. Giấy trắng trong nháy mắt bị lửa liếm đến, sau đó ngọn lửa càng lúc càng bốc lên lớn hơn. Tiết Thanh Linh ôm một xấp giấy trắng khác trong tay, không thèm nhìn qua một lần mà trực tiếp ném vào trong chậu.
Đột nhiên, cậu như phát điên lên dùng ấm trà trên bàn đổ ập xuống dập lửa, lật tung chậu đựng than, cầm một quyển y thư đập lên đống than nóng để dập lửa. Tiếp đó cậu cũng không quản đến những mảng tro giấy vụn nóng bỏng tay, mò ra được một cái tua sáo từ trong chậu.
Bộ dáng hiện giờ của cậu cực kỳ chật vật, tóc tai rối tung, trên mặt đều là tro đen. Đôi bàn tay trăng nón như ngọc cũng đen kịt lại như bị dính mực nước, thế nhưng kỳ lạ là...
Cái tua sao dùng dây đỏ kết lại kia khi được lôi ra từ trong tro giấy, nằm giữa bàn tay đen kịt của cậu, vẫn nguyên vẹn không mảy may hư hại hay có tỳ vết nào, màu đỏ tươi vẫn rực rỡ như trước.
Tiết Thanh Linh cuối cùng cũng phát hiện ra điều phi thường bất phàm của tua sáo này.
Khóe miệng cậu giật giật, vẻ mặt như vừa cười vừa khóc, hai hàng lệ trong veo chảy dài trên má cậu. Cuối cùng... cậu rốt cục lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Tua sáo này vốn không thuộc về cậu.
Đây là thứ mà cậu chiếm lấy bằng cách cưỡng cầu người ta.
Trúc thanh linh và Tiết Thanh Linh vốn không có một tí ti duyên phận gì. Cây sáo được làm từ Trúc thanh linh cũng không cần tua sáo do Tiết Thanh Linh làm.
Tiết Thanh Linh tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mới, chải ra một kiểu tóc yêu thích nhất, cầm trong tay tua sáo kết bằng dây đỏ tươi màu sắc diễm lệ đã được rửa qua một lần, cậu không nói lời nào lên xe ngựa. Phu xe đánh ngựa, giữa tiếng móng ngựa gõ lộp cộp trên đường, đưa Tiết Thanh Linh đến Hồi Xuân đường.
Tiết Thanh Linh xuống xe xong, đứng ở trước cửa y quán, ngẩng đầu lên xem tấm bảng trưng phía trước cửa y quán.
Bảng hiệu này là do cậu tự mình treo lên.
Hồi Xuân đường.
Tiết Thanh Linh trong lòng thầm niệm ba chữ này lại một lần. Cậu nhìn cơ