Lăng Cảnh không nhịn được nên dò hỏi vị đao khách mặc đồ màu xám kia: "Xin lỗi, cho hỏi các hạ đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên là có liên quan đến khách sạn này đúng không?"
Hắn nghe đối phương trả lời: "Đúng vậy, ta bị tô mì gà tây kia k.ích thích."
"Mì gà tây?" Lăng Cảnh nghi ngờ gật đầu, chắp tay làm lễ: "Thì ra là vậy, cảm ơn các hạ đã cho ta biết."
Thật trùng hợp, lần này hắn cũng mua mì gà tây, có lẽ hắn có thể thử xem sao?
"Không cần cảm ơn." Vạn Thiên Tinh đi đến bên máy bán hàng tự động và bắt đầu mua sắm.
Phong Nguyên Ninh nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ chằm chằm.
Bị mì gà tây kí.ch thích làm đột phá?
Sao cô không biết mì gà tây này lợi hại như vậy?
Một tô mì trong quán cũng có thể làm người ta đột phá cảnh giới, bây giờ cô nói mình không thể nối lại kinh mạch cho người ta thì chắc chắn sẽ không có ai chịu tin.
Nhưng mà, thôi bỏ đi, bị hiểu lầm thì bị hiểu lầm thôi, giải thích cũng không ai tin, cô cũng chẳng có cách nào?
Rốt cuộc trên thế giới này, thứ khó sửa đổi nhất chính là tư tưởng.
Mười phút trước.
Vạn Thiên Tinh nhận mì gà tây từ chỗ Phong Nguyên Ninh.
Hắn làm theo cách nấu mì nhận được, đầu tiên là dùng nước sôi ngâm mì, sau đó bưng mì đi vào phòng vệ sinh, chắt hết nước lèo rồi quay về ngồi xuống ghế sô pha, bỏ gia vị vào rồi bắt đầu trộn mì.
Rất nhanh, một chén mì đã được trộn xong, hắn ngửi được mùi cay nồng từ bên trong chén mì.
Mặc dù chén mì này không giống với chén mì lúc nãy bà chủ ăn, nhưng mà, ngay cả nước uống của cửa hàng này cũng ngon như vậy thì huống chi là chén mì này?
Hắn không nghi ngờ gì về hương vị của chén mì gà tây này, vậy nên tràn đầy mong chờ cầm lấy nĩa bắt đầu ăn mì.
Ừm, mới đầu có chút ngọt, nhưng sau đó là vị cay bùng lên.
Hắn cảm thấy đầu lưỡi bị kích thích rất mạnh mẽ, tê dại đến mức làm cả miệng mất đi cảm giác, như là bị trúng độc vậy.
Nhưng thật kỳ quái, loại mùi vị này không hề làm hắn phản cảm, ngược lại còn làm hắn cảm thấy sảng khoái, càng ăn càng nghiện.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được nếm thử món ăn kích thích thế này, thật sự rất khó tưởng tượng ra trên thế gian này lại có món ăn nóng bỏng như vậy.
Hắn tiếp tục ăn từng ngụm, từng ngụm.
Chợt hắn cảm thấy mì này càng ăn càng cay, cay đến mức làm hắn đổ mồ hôi đầy mặt, cay đến mức cả người hắn sắp phun ra lửa, cay đến mức trong đầu hắn như có hoa lửa bùng nổ, cay đến mức làm hắn cảm thấy trước mắt lóe sáng.
Chén mì này như là một đốm lửa đốt cháy hắn.
Đối với người yêu thích sự kích thích và mạo hiểm như hắn mà nói, chén mì này đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Hắn ăn đến mức hoàn toàn không thể dừng lại.
Ăn một hồi, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong cơ thể có một bức tường đổ xuống ầm ầm.
Hắn thế nhưng lập tức đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên.
Vạn Thiên Tinh ngơ ngác.
Là hắn nằm mơ sao?
Hắn thế nhưng bị cay làm cho đột phá?
Cảnh giới Tiên Thiên là bước ngoặt cản bước rất nhiều người, vốn dĩ hắn cũng không trông cậy vào mình có thể trở thành võ giả Tiên Thiên.
Chuyện này thật sự xảy ra quá đột nhiên làm hắn không kịp phòng bị, trong lúc nhất thời hắn miên man suy nghĩ mà ăn hết chén mì, sau đó hắn cảm thấy bụng mình bị cay đến đau nhức, miệng và đầu lưỡi cũng hoàn toàn mất đi cảm giác.
Hắn tỉnh táo lại, vội vàng ra cửa chạy xuống lầu, đi vào sảnh của khách sạn, sau đó nhìn thấy bà chủ đang tập trung dùng ngón tay bấm bấm trên một cái bảng nhỏ màu bạc.
Hắn định đi tới cảm ơn bà chủ, nhưng còn chưa nói ra chữ đã vì không tìm được từ thích hợp mà dừng lại, hắn cảm thấy cho dù có nói ra lời gì cũng khó có thể biểu đạt được lòng biết ơn của mình.
Thôi, nói chi bằng làm, chỉ có thể chờ về sau dùng hành động để báo ơn vậy.
Vị thần nhân này đã cố ý ở chỗ này mở khách sạn để tạo phúc cho muôn dân, thiết nghĩ chắc chắn nàng