Thủy Dung đối diện với đôi mắt nhỏ đầy oán niệm của Dễ Nam trong lòng có chút chột dạ, cô cười gượng ha ha hai tiếng rồi kéo ghế dựa bên cạnh.
"Lại đây ngồi nè cô Dễ, hồi sáng chưa ăn gì hẳn là giờ đang đói bụng đúng không? Thực đơn đây ạ, khách sạn chúng tôi phục vụ cơm trưa có đầy đủ các món, muốn chọn gì chọn!"
Dễ Nam buồn bã ỉu xìu nhìn cô một cái sau đó lại nhìn về phía đống đồ ăn đã được ăn sạch trên bàn tức khắc trở nên đói, dạ dày kêu gào như sóng cuộn biển gầm.
"Khụ khụ, tôi muốn gọi hai món, à mà chủ tiệm không cần gọi tôi là cô Dễ đâu, nghe kỳ quái quá, gọi tôi là Dễ Nam là được.
Lát nữa có thể bán cho tôi một cái quần lót hay không, tôi đã không mặc quần lót hơn một tháng nay."
Dễ Nam hoàn toàn không bận tâm đến việc bên cạnh còn có một thanh niên khác, thẳng thắn nói ra bí mật.
"Vâng.." Thủy Dung yên lặng nhìn cách ăn mặc của Dễ Nam, mặc quần jean rộng thùng thình có thể không mặc quần lót thì càng mát mẻ hơn đi, nhưng con trai và con gái đều giống nhau, đều cần quần lót, nếu không phải vì đủ loại nguyên nhân thì một cô gái xinh đẹp như vậy sẽ không mặc quần lót trong hơn một tháng.
Hàn Dương ngồi nghe Dễ Nam nói, mạt thế thì chuyện gì mà không có, đặc biệt là việc thiếu vật tư, hắn đã gặp qua nhiều người đến cả quần áo cũng không có, trực tiếp mặc da thú chạy tới chạy lui, không mặc quần lót thì có gì kỳ quái.
Người cần xấu hổ thì không xấu hổ, người đứng xem như Thủy Dung lại xấu hổ.
Cô chạy nhanh thúc giục đối phương gọi món, chính mình hạ đơn rồi sau đó hỏi số đo nội y.
Dễ Nam nhìn thực đơn cơm trưa đến mấy trăm món làm cô thiếu chút nữa hoa mắt.
Cuối cùng, Dễ Nam chọn gà hầm nấm Đông Bắc, măng xào nhỏ, Trương Ngưng thì một gà ớt và cơm.
Thủy Dung không lo lắng bọn họ có ăn hết hay không.
Cô cảm thấy chỉ cần trong chén có đồ ăn bọn họ đã ăn hết.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung gọi món xong rồi dọn chén đũa của mình, lúc này mới về tìm đồ có số đo thích hợp cho cô ấy.
Những loại quần lót này tốt nhất trước khi dùng phải ngâm qua nước ấm.
Nhưng cô cảm thấy một người có thể chấp nhận việc không mặc quần lót hơn một tháng hẳn là sẽ không chú ý đến việc đó.
Lát nữa đưa cho cô ấy vẫn là nên dặn dò trước, như vậy thì cô còn có thể tiện thể bán đi một túi bột giặt.
Hàn Dương vẫn lười biếng đi theo sau cô như cũ, không nói lời nào mà như cái đuôi nhỏ đi theo sau cô, cô đi đâu liền theo tới nơi đó.
"Chị ơi?" Thủy Dung đang lấy đồ cho Dễ Nam thì nghe được một giọng nói của cô bé nào đó gọi.
Trong tiệm chỉ có duy nhất một cô bé, chính là cô bé ở phòng hai mẹ con kia.
Sau khi dị năng giả duy nhất của gia đình bọn họ đi ra ngoài thì họ thường xuyên ở trong phòng không ra ngoài.
Trừ việc cứ cách hai ngày sẽ ra bên ngoài mua đồ ăn ra thì luôn đóng cửa không mở.
Thủy Dung nhìn qua chỗ phát ra âm thanh kia nhưng không thấy gì.
"Chị ơi?" Giọng nữ thắc mắc hỏi, Thủy Dung lúc này mới chú ý tới phía dưới quầy của mình có một cô bé đang đứng.
Trước mắt cô là một cái ghế cao nhỏ chặn tầm mắt, dịch sang một chút là có thể nhìn thấy đầu lông xù xù của cô bé.
Do không ra ngoài nên làn da của cô bé trắng lên rất nhiều.
Thủy Dung nhìn màu da của cô bé cảm thấy nếu mà cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, trẻ nhỏ cần phơi nắng để bổ sung Canxi, đặc biệt là lúc không có đồ ăn để cung cấp Canxi này.
Dù cho là đứa bé khỏe mạnh cũng sẽ không còn khỏe mạnh nữa.
Má! Nếu cô bé này làm người khác ghét thì không nói, cố tình cô bé còn vô cùng ngoan ngoãn, mỗi lần nhìn thấy cô (Thủy Dung) đều sẽ mềm mại gọi chị ơi, cô bé cũng đã ở đây gần nửa tháng, căn bản không thể làm như không thấy.
[ đinh! Nhiệm vụ mới! Tạo ra một cái bảng nhiệm vụ trước khách sạn, thông qua tiếp nhận nhiệm vụ để nhận khen thưởng.]
Thủy Dung: "Hả? Bảng nhiệm vụ? Nhận nhiệm vụ đạt được khen thưởng.."
Nói cách khác có cái này thì việc mà Tiểu Lâm Lâm cần thực vật lục tinh cấp năm sẽ không còn khó khăn nữa, chỉ cần có dị năng giả cấp bậc rất cao hoặc là dị hóa giả thực lực vô cùng mạnh cũng có thể đủ đánh bại thực vật biến dị cấp năm để lấy lục tinh.
Ách..
Không đề cập tới việc sẽ có dị năng giả hay dị hóa giả lợi hại như vậy có không, nếu thật sự tồn tại thì người cấp bậc cao như vậy sẽ vì một chút khen thưởng ở khách sạn mà làm sao?
Đừng nói Thủy Dung xem thường người khác, cô cảm thấy một nhà ba người không có đồ gì tốt, dù cho có người nhận nhiệm vụ này thì họ cũng không có đồ gì đáng giá để cho người khác phải đánh đổi đúng không?
Bất quá nếu hệ thống đã phát nhiệm vụ cô chỉ cần nghiêm túc hoàn thành là được, dù sao hiện tại ba của Lâm Lâm còn chưa trở về, tuy rằng cô nghe nói ba của Lâm Lâm là dị năng giả cấp ba gần cấp bốn, tóm lại là thấp hơn thực vật biến dị cấp năm một cấp, hơn nữa bên trong rừng chính là địa bàn của thực vật biến dị.
Nhưng..
Nói không chừng ba của Lâm Lâm có thể đánh bại thực vật biến dị cấp năm lấy được lục tinh? Tình thương của cha cao như núi, vì con gái của mình người cha có thể kích phát ra tiềm năng lớn thì sao, ai mà biết được.
Thủy Dung nhận nhiệm vụ, cúi đầu xuống liền đối diện với đôi mắt tròn xoe, đôi mắt cô bé nhìn chị gái chủ tiệm cao hơn mình rất nhiều đến mức dại ra, một chốc nhăn mũi, một chốc nữa lại nhíu mày, đột nhiên nhớ tới lúc ở căn cứ cách vách nhà cô có gia đình em trai Nhị Hào sống, em trai Nhị Hào cao hơn cô một cái đầu, mỗi ngày thích nhất là phát ngốc và cười ngây ngô.
Cô bé nghe trộm ba mẹ của mình nói Nhị Hào đáng thương, bị sốt mà không có thuốc để uống, rõ ràng là lớn hơn Lâm Lâm ba tuổi nhưng nhìn giống như trẻ nhỏ chưa cai sữa, không khống chế được việc đi vệ sinh.
Biểu cảm của chị gái này giống như lúc Nhị Hào muốn đái trong quần, chẳng lẽ chị gái cũng muốn đái trong quần sao? Cha mẹ của chị đâu?
Lâm Lâm dùng đôi mắt tròn xoe nhìn qua Hàn Dương đang khép hờ mắt mơ màng đi vào giấc ngủ, cô bé rất muốn nhắc nhở hắn mau mau giúp chị gái xi tiểu.
Lúc còn nhỏ chỉ cần mẹ làm vậy là cô bé đi tiểu liền, cô bé không dư quần áo, nếu quần ướt thì phải cởi truồng, mẹ nói con gái không thể cởi truồng cho nên mỗi lần như vậy đều giúp cô bé.
Khi Lâm Lâm định nói thì Thủy Dung ngồi xổm xuống dưới, cô mỉm cười nhìn cô bé, hoàn toàn không biết tiểu khả ái này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"Lâm Lâm sao thế? Đói bụng hả? Mẹ của em đâu?" Mẹ của Lâm Lâm xem cô bé như bảo bối, hôm nay sao lại yên tâm cho cô bé ra ngoài như thế? Không sợ Lâm Lâm bị bệnh sao?
Cô bé bỗng nhớ lại mục đích của mình khi ra ngoài, vội vàng giữ chặt tay Thủy Dung, sốt ruột nói: "Mẹ của em bị thương, mẹ bị chảy máu, còn không cho em xem, mẹ bảo không có việc gì,
Lâm Lâm sợ quá, chị ơi mẹ thật sự sẽ không bị sao đúng không?"
Lâm Lâm tuy rằng còn nhỏ nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, cô bé biết chảy máu chính là bị thương, rất có khả năng phải đi Tây Thiên lấy kinh không bao giờ trở lại.
Mẹ của bé nói không có việc gì.
Nhưng