"Thẩm Tống Trạch, người có thể một lần là vương của ta không? Chỉ cần người làm vương của ta, bọn họ...bọn họ sẽ được sống.
A Trạch, người là vương của ta, người đã hứa sẽ mãi là vương của ta mà.
Tại sao người lại thất hứa? Chỉ cần người tiếp tục làm vương của ta, chỉ cần như vậy, bọn họ sẽ được sống..."
Lý Chiêu Quân đứng trước mặt Thẩm Tống Trạch, lúc này, Thẩm Tống Trạch nào có nói được gì, trên giường lớn màn đỏ, một thân áo mỏng manh, tiều tụy, ánh mắt vô hồn.
Trên người có biết bao dấu ám muội.
Thẩm Tống Trạch bị xích bằng một dây xích nhỏ cố định ở đầu giường.
Đầu óc Thẩm Tống Trạch mơ mơ hồ hồ mà thốt lên:
"Lý Chiêu Quân a Lý Chiêu Quân, ngươi điên rồi.
Hahahaha...!từ lúc người đem quân phản loạn vào thành ta đã chẳng còn là vương nữa rồi.
Ngươi muốn ta làm vương? Há nào lại có thể làm vương? Thái Tử Chiêu quốc ta hối hận rồi, hối hận vì năm đó cưu mang ngươi.
Ta hối hận rồi.
Lý Chiêu Quân ngươi trả phụ hoàng, mẫu hậu lại cho ta."
Thầm Tống Trạch lúc này như điên loạn, muốn với tới, túm lấy người phía trước.
Tại sao hắn có thể cưu mang thứ cặn bã này? Từ bao giờ Lý Chiêu Quân đã tâm tư lệch lệch lạc lạc mà dối với hắn tình ý? Lý Chiêu Quân điên rồi, Tống Trạch hắn vốn là nam nhân, hắn vốn là nam nhân.
Lý Chiêu Quân hắn chẳng màng điều gì nữa.
Bây giờ chỉ cần vương của hắn trở lại thôi.
Chỉ cần người ấy yêu thương hắn một lần nữa.
Đối với hắn chỉ cần vậy là đủ.
Nhưng vương của hắn chẳng cần hắn nữa.
Vương của hắn từ lần vứt bỏ hắn của 4 năm trước đã chẳng cần hắn nữa rồi.
Tại sao? Hắn đã làm gì sai? Hắn chỉ muốn người ấy là của hắn.
Hắn chỉ muốn người này là của hắn.
Giờ hắn đã chiếm được lấy người, chiếm được thân xác người rồi.
Nhưng tại sao vương của hắn lại không cần hắn? Tại sao tim hắn lại đau đớn đến vậy? Nếu năm đó Thẩm Tống Trạch không vứt bỏ hắn liệu hắn có điên loạn tới mức này hay không? Chỉ cần người này không ruồng bỏ hắn, thì sẽ chẳng phải đến mức này.
Lý Chiêu Quân nhào tới, ôm lấy thân hình gầy gò trên giường lớn mà thì thầm:
"Tại sao người không cần ta chứ? Ta không phải người tốt nhưng ta thật sự rất yêu ngài mà.
Ngài là tín ngưỡng của ta, ngài là tất cả của ta.
Ngài chỉ cần một mình ta, chỉ cần có một mình ta thôi.
Tại sao lại không được? Ta đã coi người là tất cả rồi.
Người đã lấy đi tất cả của ta rồi.
Tại sao người còn không cần ta?"
Thẩm Tống Trạch dùng hết sức lực vung tay với lấy cây kiếm trên đầu giường, Tống Trạch hắn kề kiếm lên cổ của chính mình, hắn muốn tự sát.
Lý Chiêu Quân không tránh kịp bị đánh một chưởng rơi khỏi giường.
Nước mắt!
Thẩm Tống Trạch hắn khóc rồi.
Lần đầu tiên Lý Chiêu Quân thấy Thẩm Tống Trạch khóc.
Kể cả hắn có dày vò Tống Trạch bao nhiêu đi nữa hắn vẫn chưa thấy người này khóc.
Chưa kịp định thần lại Tống Trạch đã lên tiếng trước:
" Lý Chiêu Quân, hôm nay ta cho ngươi biết, ngươi có được thể xác nhưng sẽ không bao giờ có được trái tim của ta.
Ngươi nói ta là tín ngưỡng của ngươi? Ta lại chẳng giám nhận.
Nhưng ta nói cho ngươi biết.
Ngày hôm nay, chính ngươi đã gi3t chết người ngươi cho là tín ngưỡng."
Vừa dứt câu kiếm đã dính máu.
Tí tách! Tí tách!
Tim Lý Chiêu Quân như ngừng đập.
Thẩm Tống Trạch tự sát rồi.
Tín ngưỡng của y đã bị chính y hại chết rồi.
Lý Chiêu Quân hắn rơi nước mắt rồi.
Lý Chiêu Quân hắn đã mất đi y mãi mãi rồi.
Lý Chiêu Quân hắn không tin, hắn không muốn y chết thì y không được chết.
Hắn bò tới cạnh giường, kiểm tra nhịp thở của người nọ.
Đã không còn thở nữa rồi.
Kiếm đã dính máu, Tống Trạch hắn đã tự cắt đi gân mạch của mình, chết ngay tại chỗ.
" Tại sao? Ở bên ta lại khiến người ghê tởm đến vậy ư? Ở bên ta khiến người chán ghét đến vậy? Ha...!Thẩm Tống Trạch, dù đi cùng trời góc bể này ta cũng sẽ tìm được ngươi trở về."
Lý Chiêu Quân ôm cái xác của Thẩm Tống Trạch.
Trong tâm trí hắn bây giờ chỉ còn lại nỗi thống khổ đến cùng cực.
Người hắn yêu đến điên loạn, yêu đến cố chấp bị hắn...!bức chết rồi...
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Tống Trạch.
Hắn chết thật rồi, bị chính y bức uẫn mà chết.
Những năm sau đó, Chiêu Quốc đổi tên thành Vong Quốc.
Lý Chiêu Quân điên điên loạn loạn bằng mọi giá đoạt bảo bối, thần dược để cải tử hoàn sinh cho vương của hắn.
Vong Quốc năm thứ 86
Lý Chiêu Quân ngồi cạnh thi thể trong hầm băng của y.
Tóc đã bạc trắng, người mặc long bào.
Hắn dùng tuổi thọ của mình làm thuốc dẫn cho cấm thuật cải tử hoàn sinh đến được hiện tại cũng như đèn cạn dầu.
Hắn biết hắn thất bại rồi.
Cả một đời người vì y, đến bây giờ người bên cạnh hắn cuối cùng cũng lại chẳng phải là y.
"Thẩm Tống Trạch, tại sao ngươi lại bỏ ta mà đi? Tại sao? Ngươi đã k muốn bên ta, ta càng bám dính lấy ngươi.
Lấy thân phận bạo quân ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp đều chỉ thuộc về một mình ta, đời đời kiếp kiếp bên cạnh ta, yêu ta sâu đậm nguyện chết vì ta."
Vừa dứt lời, hơi thở của hắn cũng đã cạn.
Vong Quốc chấm dứt.
Nam Tiên Điện
" Chúc mừng Thẩm Thần Võ: Thẩm Thần Võ hoàn thành lịch kiếp.
Ngài lại lịch kiếp thất bại rồi."
Thẩm Tống Trạch chỉ nhìn người đối diện cười trừ rồi đáp:
" Triệu Ty Mệnh, lần này ta không nhớ gì cả.
Hình như pháp lực cũng giảm một nửa rồi."
Triệu Ty Mệnh đứng đối diện nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đáp lại:
"Pháp lực của ngài không những giảm một nửa thôi đâu.
Mà danh tiếng của ngài lại xuống rồi.
Những việc ngài làm và gặp phải dưới hạ giới đều không được ghi chép lại trong sổ lịch kiếp của ngài.
Điều này chứng tỏ những điều ngài làm dưới đó không được sách mệnh chấp nhận.
Quả thực không biết tại ngài đen, số nhọ hay tại Thượng Thần Quan không có duyên với ngài nữa.
Đã ba lần rồi.
Chỉ cần lịch kiếp thành công ngài sẽ thành Thượng Thần.
Nhưng cả ba lần ngài đều không qua.
Thật sự không hiểu số mệnh của ngài."
Vừa nói hai người vừa đi tới điện Tinh Quang.
Nơi tiếp đón các vị thần quan và cũng là nơi họp bàn chính sự.
"Cái này...!Cài này ta cũng không biết nữa."
Vừa dứt câu, Ty Mệnh quay lại nhìn Thẩm Tống Trạch bằng ánh mắt quái gở:
"Ta thật sự không hiểu được.
Lịch kiếp lần đầu tiên, ngài là chân mệnh thiên tử nhưng lại mắc hạt mận mà mất năm 16 tuổi.
Thế thì thôi đã đành lần thứ hai ngài lại...!ngài lại không làm theo mệnh cách mà ta viết, đi một phương trời.
Ngài lại bị cẩu rượt mà ngã sông chết đuối.
Lần này đến cả mệnh cách cũng dùng cho ngài cái tốt nhất.
Thế mà lại không có chữ.
Thế mà lại không có chữ.
Ngài có biết là ta đã viết nó rất lâu không? Trời ơi, thật sự không hiểu ta nợ ngài cái điều gì mà."
Ty Mệnh hắn tức lắm rồi.
3 cái mệnh cách, mất 300 năm rồi vị Võ Thần Quan này vẫn chưa phi thăng thành Thượng Thần.
Hắn đã được ưu tiên hơn hết thảy mọi người, vừa sinh ra đã có linh lực trời ban, là thân sinh của hai thượng thần.
Từ nhỏ tu luyện đã rất nhanh nhưng tại sao đến bây giờ lại gặp khó ở chỗ quan trọng nhất chứ? Vận may của ngài bị quỷ ám à? Hay vẫn may cả đời của ngài đã bị dùng hết? Có lẽ