Thân sinh của bà ta thấp kém, chỉ là 2 tiểu thần tiên nhỏ bé nhưng đến đời bà ta cũng có chút thành tựu.
Bà ta ghen tị Tống Trạch có thân sinh Thượng Thần, vừa sinh ra đã xếp vào hàng ngũ Thần Quan, không phải tự tìm kiếm linh dược và sách luyện linh khí như những tiểu thần quan khác.
Thẩm Tống Trạch 300 năm nay đều chuyên tâm lịch luyện, nào còn nhớ tới vị này là ai, hướng Triệu Ty Mệnh mà nhẹ giọng truyền âm:
"Triệu Ty Mệnh, vị này là?"
Nhận đc truyền âm, Triệu Ty Mệnh cũng não lòng mà đáp:
"Vị Thượng Thần Quan này, ngươi lịch luyện đến hồ đồ rồi phải không? Người này là Lâm Triển, bà cô già 3000 tuổi của Nam Tiên Cung.
Tính tình bà ta khó ưa, ăn nói không kiêng kị, xem thường những người đc sinh ra trên tiên cung như ngươi.
Có lần bà ta đã xuýt chút nữa ném ngươi xuống lịch kiếp đài đấy.
Người lịch kiếp để quên não nơi nào rồi Thần Quan của tôi ơi."
Tống Trạch hiện tại cũng có chút khó sử.
Thật sự hắn lịch kiếp đến ngốc rồi ư? Lần lịch kiếp mày còn có chút mơ hồ trí nhớ của hắn cũng giảm, pháp lực cũng giảm một nửa.
Thật thất bại quá.
Thân sinh của hắn nhìn thấy cảnh chắc hẳn thất vọng lắm.
" Cái này...!ta có chút không nhớ rõ.
Đa tạ Triệu Ty Mệnh chỉ điểm."
Nghe thấy câu khách khí như vậy, Triệu Ty Mệnh cũng đến điên người:
" Thẩm Tống Trạch, đừng tưởng ngươi là Thượng Thần Quan thì ta sợ ngươi nhé.
Cảm ơn? Từ này có chút khách khí rồi đó.
Cảm ơn mà không có hậu tạ ngươi quá thiếu thành ý."
Tống Trạch trên mặt có chút ý cười, lịch luyện lâu như vậy rồi, hắn vẫn như cũ là một người trân thành đáng tin tưởng.
"Ta lịch luyện lâu quá, có chút không quen bên ngoài, có chút phản ứng chậm.
*Hành lễ * Lâm Triển lão tiền bối đã lâu không gặp.
Người vẫn như ngày đó."
Lâm Triển nghe xong mặt mày trầm xuống.
Hắn nhìn như vậy mà dám dùng từ "Lão" với ta? Ta vạn nhất chỉ có 3000 tuổi, làm sao bằng cái tên ngày ngày bên cạnh ngươi Ty Mệnh thối tha kia.
" Nào dám kính từ "Lão" của Thượng Thần Quan.
Ta còn phải kính ngươi vì chức cao vọng trọng.
Vị danh tiếng đỉnh đỉnh như ngươi còn nhớ tới tên ta đã là phúc phần rồi."
Tống Trạch chẳng biết mình đã nói sai ở chỗ nào mà chọc cho vị đối diện kia đối với y có chút...ừm...!không hòa khí.
Ty Mệnh thấy có điều không ổn liền xông vô " chiến trường trước mắt" mà giải vây.
"Chào cũng chào xong rồi.
Hai vị đứng trước cửa Điện Tinh Quang cũng nên đi vào tránh để Tiên Đế cảm thấy bị xem thường.
Thẩm Thần Quan ngài cũng nên đến Tiên điện diện kiến trước.
Đã lâu ngài không đến gặp Tiên Đế rồi.
hhhh"
Nghe là biết hắn đã cố cười gượng đến mức nào trong cái hoàn cảnh một