Lúc Lâm Nhã Nhu tới cửa, cô ta liền ngửi được một trận mùi thơm, mùi thơm kia cực kỳ mê người, cô ta theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, giơ tay gõ gõ cửa.
Tống Diệu Quốc có chút bực bội, ông đang ăn đến cao hứng đâu, ai tới gõ cửa?Nhưng ông vẫn đứng dậy đi mở cửa, chờ mở đến khi cửa, ông nhìn thấy người xuất hiện ở cửa lại là con gái nuôi Nhã Nhu, trong lòng tức khắc có chút phức tạp: “Nhã nhu?”Vành mắt Lâm Nhã Nhu hồng hồng: “Ba ba, con trở về nhìn xem ba cùng mẹ.
”Bản thân Vương Thải Hà chính ăn đến cao hứng, thấy vậy cũng buông chiếc đũa xuống.
Một tay bà từ bàn tay của thần chết đoạt lại cô con gái này, hai vợ chồng vất vả chăm sóc con bé gần hai mươi năm, làm sao không có một chút tình cảm nào được.
Lâm Nhã Nhu bổ nhào vào trong lòng ngực Vương Thải Hà khóc lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ nha!”Tống Lê ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này hơi xấu hổ.
Vương Thải Hà trước kia chính là không chịu nổi khi Nhã Nhu làm nũng với bà như vậy, chỉ cần Nhã Nhu bổ nhào trong trong lòng ngực bà khóc, bà cái gì cũng có thể đồng ý.
Lần Tống Hà rời nhà trốn đi chính là Nhã Nhu nhào vào trong lòng ngực bà, con bé khóc lóc nói Tống Hà bên ngoài đem tên côn đồ về