Lâm Nhã Nhu chưa từng nghĩ trở về Tống gia.
Buổi sáng hôm nay cô ta cùng Lâm mụ mụ đi đến bách hoa có tiếng nhất trên địa bàn mua quần áo, thế nhưgn cô ta lại nhìn thấy cha nuôi Tống Diệu Quốc ở bên trong.Rõ ràng Tống Diệu Quốc đã nghèo rớt mồng tơi, thế nhưng lại khí phách yêu cầu người bán hàng đưa cho ông ta vài bộ quần áo cùng váy có giá đắt nhất mà các cô gái trẻ đang yêu thích.Mấy bộ quần áo kia đẹp cực kỳ, nhưng giá cả quả thật là rất cao.
Lâm Nhã Nhu cùng mẹ đẻ cô ta Trần Phượng Linh đi dạo phố, thì Trần Phương Linh cũng chỉ mua cho cô ta một bộ như vậy mà thôi.
Mặc dù Lâm gia điều kiện cũng coi như là giàu có, nhưng bọn họ còn chưa giàu có đến mức có thể tuỳ tiện ăn xài phung phí, một hơi lấy lòng con gái mua đến vài món đồ cùng một lúc.Lúc ấy trong lòng Lâm Nhã Nhu cảm động cực kỳ, tuy rằng cô ta ngại có Trần Phượng Linh ở bên canh, cô ta liền không chủ động đi lên chào hỏi với cha nuôi Tống Diệu Quốc, nhưng trong lòng cô ta đã nhảy nhót lên.Cô ta có thể cá cược, dựa theo sự yêu thương chiều chuộng của cha mẹ nuôi với cô ta mười tám năm qua, chắc chắn những bộ quần áo kia