Lúc này Tống Lê cũng cảm thấy lạnh tâm, Tống gia yêu thương Lâm Nhã Nhu như vậy, vậy mà cô ta có thể coi như không nhìn thấy Vương Thải Hà.Đi rồi vài bước, Tống Lê vẫn là lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy khổ sơ hay không?”Nói xong, Tống Lê lại cười: “Kỳ thật con sẽ không để ý mẹ còn lo lắng cho cô ấy.
Mẹ là người rất lương thiện, mẹ đã nuôi nấng cô ấy nhiều năm như vậy, cảm tình được dưỡng ra không phải nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ ngay được.”Hai mắt Vương Thải Hà đau xót, bà nắm lấy tay Tống Lê: “Người mà cha mẹ nên yêu thương là con a, trên thế giới này, mẹ chỉ có một đứa con gái duy nhất, chính là con nha.”Thân thiết với con gái của người khác, chính là tàn nhẫn với con gái của mình.
Bà có ngu xuẩn cũng không có khả năng tiếp tục làm như vậy.Thấy Vương Thải Hà không thèm để ý, Tống Lê cũng liền an tâm rồi.Hai mẹ con lại đi dạo hai cửa hàng khác, Tống Lê liền đi đến nhà vệ sinh công cộng, Vương Thải Hà tìm một chỗ ngồi chờ.Bà vừa ngồi xuống, còn chưa đến một phút, lúc này, Lâm Nhã Nhu không biết từ đâu xông ra.
Hai vành mắt cô ta hồng hồng, há mồm liền nói :