Lâm Nhã Nhu nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo cô ta, hai mắt hồng hồng, uỷ khuất cực kỳ lên tiếng : “Mẹ, mấy ngày nữa con muốn tham gia hoạt động trong trường học, cần một đôi giày da, con có thể mượn giày da của chị đi trước mấy ngày, đến khi xong con lại mang trả lại cho chị ấy…”Nói ra những lời này, Lâm Nhã Nhu cũng thực ủy khuất, rõ ràng là người mẹ mà cô ta đã gọi mười chín năm, vì cái gì hiện tại cô ta liền phải ăn nói khép nép đi mượn như vậy đâu?Rõ ràng đồ vật Tống gia, từ trước đến nay đều là của cô ta.Vương Thải Hà nhìn đứa con gái nuôi đang đứng trước mặt mình, lần đầu tiên bà cảm thấy cô con gái nuôi này thật xa lạ.Trước kia bà vẫn cảm thấy con bé chính là con gái của mình, con bé có ra vẻ như thế nào, tuỳ hứng như thế nào đều không có việc gì, nhưng hiện tại, bà bình tĩnh nhìn lại, liền cảm thấy chán ghét vô cùng.Bà liền nhàn nhạt nói : “Mẹ nợ gì con sao?”Lâm Nhã Nhu không nghĩ tới Vương Thải Hà sẽ lãnh đạm đến nước này, nước mắt từng giọt từng giọt to rơi xuống từ hai mắt cô ta : “Mẹ, mẹ nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Mặc dù con đã trở về Lâm gia, nhưng người