Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ, nhớ lại những thủ đoạn nam phụ đã dùng với tên làm công kia, đoán chừng đối với cô còn ác hơn, nếu không cũng sẽ không tìm cô nhiều năm như vậy, nếu như lập tức nhìn thấy mặt, sẽ xách đao giết cô, hồn lìa khỏi xác hoàn toàn xong đời.
Thời Lễ nôn nóng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dừng ánh mắt trên giường đất thường ngủ. Loại giường đất này đắp bằng đất cùng bùn, bên trong rỗng ruột, mùa đông sẽ đốt củi lửa trong đó, đốt xong toàn bộ căn nhà đều ấm.
Hiện tại là mùa hè, tất nhiên không cần phải nhóm lửa, nhưng nếu ẩn mình thì khá dễ dàng. Trong lòng Thời Lễ động đậy, mở ra cái miệng bị chặn chui vào bên trong, đầu cùng cánh tay vừa mới vào trong, liền động phải một đống tro củi, làm cô ho khan liên tục.
Nhưng giờ này cũng không rảnh lo những cái đó, Thời Lễ cắn răng chui vào trong, sau khi miễn cưỡng nhét cả người vào, lại lấy tảng đá lấp kín miệng giường, yên lặng cầu nguyện nam phụ không phát hiện ra cô.
Sau khi tiếng vó ngựa vây quanh nhà tranh, âm thanh liền nhỏ đi, Thời Lễ vểnh tai lắng nghe, chỉ nghe được một giọng nam nói "chính là nơi này", tiếp theo là âm thanh một đống người xuống ngựa. Nghe được cái cửa vỡ kêu tiếng kẽo kẹt, Thời Lễ khẩn trương nuốt nước miếng, trốn ở trong giường đất đến động cũng không dám động.
"Đại nhân, đúng là nơi này," giọng nam nói xong dừng một chút, trong giọng nói nhiều thêm một chút nghi hoặc, "Kỳ lạ, thám tử vẫn luôn thủ bên ngoài, không thấy nàng từ bên trong đi ra, tại sao đột nhiên lại không có ai ở đây? Đại nhân, có cần tiểu nhân cử binh mã đi bắt?"
Thời Lễ: "..."
Cô cũng chỉ là một nữ nhân nhỏ nhắn đáng thương thôi, cũng không đến mức sử dụng binh mã chứ?
Khi cô đang khẩn trương, liền nghe được giọng nói quen thuộc: "Không cần, đi xuống."
"Vâng!" Người nọ lập tức quay đầu ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình nam phụ.. À, còn có Thời Lễ dưới giường đất.
Thời Lễ thở cũng không dám thở, cứng đờ nằm nghiêng trong đống tro, giường đất vô cùng kín, cũng may tường ngoài phía dưới còn có một cái cái lỗ hổng, ngày thường dùng để đẩy tro ra bên ngoài, hiện tại có thể giúp giường đất lưu thông chút không khí, làm cô không đến mức hít thở không thông mà chết.
Bên ngoài giường đất không có chút tiếng vang, Thời Lễ duy trì tư thế hơi lâu, nhịn không được trộm trở mình, biến thành nằm thẳng, lúc này mới thoải mái hơn nhiều. Cô an tĩnh nằm, mắt nhìn vào nơi tối om, đáy lòng càng lúc càng thấy áp lực, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, thuận tiện cầu nguyện nam phụ nhanh chóng rời đi.
Nhưng bên ngoài lại không có một chút động tĩnh nào, hoàn toàn không nghe được tiếng nam phụ mở cửa rời đi, cô đành phải tiếp tục chờ. Không biết qua bao lâu, chờ đến khi mí mắt càng ngày càng nặng, cho dù vực dậy tinh thần, cũng không chống được ngủ mất.
Chỉ có một khe hở nhỏ ở bức tường bên ngoài của giường đất là có ánh sáng, không đủ sáng, ngoài ra bên trong của giường gần như bị tro bụi bôi bẩn, trông càng thiếu sáng hơn.
Thời Lễ cảm thấy như mình đã ngủ rất lâu, khi mở mắt nhìn thấy vách giường tối om, trong nháy mắt còn tưởng trời tối, khi nhìn về phía khe nhỏ thấy vẫn còn ánh sáng, mới ý thức được trời vẫn còn sáng, chỉ là nhìn ánh sáng chiếu qua khe nhỏ, rõ ràng không sáng như lúc trước, Thời Lễ đoán rằng lúc này đã là hoàng hôn.
Cô ngủ chắc cũng hơn hai giờ rồi đi.. Thời Lễ yên lặng vểnh lỗ tai, nghe nửa ngày cũng không thấy động tĩnh của nam phụ, ngay cả tiếng móng ngựa cũng không có.
Chẳng lẽ tìm lâu không thấy ai, cho nên quay trở về? Ánh mắt Thời Lễ sáng lên, không chê bẩn, dán mặt vào đá, cẩn thận lắng nghe hồi lâu, xác định bên ngoài không có âm thanh gì, mới thở phào nhẹ nhõm..
Cô cẩn thận đẩy hòn đá chặn cái miệng nhỏ ra, đầu tiên là duỗi hai cánh tay, chống khuỷu tay xuống đất rồi kéo mạnh, sau đó đầu và vai đi ra ngoài.
Lối ra không lớn, sức lực cũng không tốt, sau khi rời khỏi đây nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới tiếp tục ra ngoài, cố sức từng chút một nhích ra ngoài, nhất là khi đến vị trí xương hông, cô cọ vài cái mới miễn cưỡng ra ngoài. Chỉ động tác này, làm cô ra rất nhiều mồ hôi, vô lực ngồi xuống đất, sau đó ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Nam phụ giá trị cừu hận: 100%
Trong nhà tranh bỗng im lặng, không biết qua bao lâu, Thời Lễ nuốt nước miếng, yên lặng che kín mặt.
* * * Cô không nhìn thấy gì cả, cô không nhìn thấy gì cả, mọi thứ chỉ là ảo giác. Thời Lễ càng lẩm bẩm, hai chân càng run lên, tiểu thuyết cổ đại không thể so sánh với hiện đại, mọi thứ đều bị hạn chế về mặt pháp luật, giống như cô là tiện dân, ở trước mặt nam phụ quyền cao chức trong cũng chỉ như một con kiến, hắn muốn nghiền chết cô cũng không cần lý do.
Chẳng lẽ chú định cô là số phận đệ nhất tang? Nội tâm Thời Lễ kêu rên một tiếng, hai chân càng run lợi hại, nhưng cô bịt tai trộm chuông ngồi im hồi lâu, cũng không thấy nam phụ có hành động gì, cô do dự yên lặng mở ngón tay ra một chút, từ khe hở ngón tay nhìn ra bên ngoài.
Những gì thấy được, là đôi ủng mạ vàng lưu vân, thủ công tinh tế, tuy không trang trí thêm gì nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự xa xỉ. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là một chiếc trường bào màu tím tay rộng, bên hông thắt đai lưng khóa ngọc, lộ rõ vòng eo, y phục vẫn như cũ không có quá nhiều màu sắc, nhưng lại làm nổi bật lên khuôn mặt quá mức tuấn tú, có vẻ quý không thể nói được.
Thời điểm lúc trước cô bị bắt rời khỏi thế giới này, nam phụ vẫn còn ở thời kỳ nghèo khổ, trên người mặc nhiều nhất, đều là loại áo choàng thêu bằng sợi gai bởi kỹ năng kém cỏi của cô, hơn nữa trên mỗi bộ xiêm y không tránh khỏi có mấy vết vá.
Lúc ấy tuy rằng đã là một mệnh quan triều đình, nhưng nhìn sao vẫn thấy giống thư sinh hơn, hiện giờ khí chất thay đổi lớn, cũng chẳng cần nói cái gì, cũng lộ ra một loại khí chất áp lực người khác, cùng với nhà tranh có vẻ không hợp nhau.
Nhìn về chính mình.. Thời Lễ cúi đầu nhìn cái tay đen xì, quyết định không nhìn tiếp, quá sốt ruột, sao cô lần nào cũng thảm như vậy, lần sau có thể hay không đổi thành nam phụ thảm một chút, cô thành người lợi hại không? Thời Lễ chẳng sợ gió lớn, vẫn không nhịn được chửi thầm một câu.
"Nhiều năm không gặp, phu nhân vẫn tính ngồi ở đó sao?"
Đầu ngón tay Thời Lễ run lên, ngượng ngùng nhìn về phía hắn: "Phu.. Thẩm đại nhân."
Thẩm Kinh Diễn đứng dậy đi tới chỗ cô, đôi ủng lưu vân sau khi dừng trước mặt cô, hắn uốn gối ngồi xổm xuống, nắm cằm Thời Lễ: "Phu nhân trước kia đều gọi ta là phu quân, hiện tại sao lại gọi xa lạ như vậy?"
".. Thẩm, Thẩm đại nhân là mệnh quan triều đình, thảo dân không dám trèo cao." Thời Lễ khẩn trương nói chuyện cũng run đi, sợ hắn không vui, sẽ lôi mình ra ngoài chém.
Nam phụ giá trị cừu hận: 110%
* * * Cô cũng không dám leo lên phận quan hệ, làm sao vẫn gây ra phản cảm chứ? Thời Lễ khóc không ra nước mắt, khóe mắt phiếm hồng liếc nhìn Thẩm Kinh Diễn.
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc như vậy, chỉ là Thẩm Kinh Diễn hiện giờ tuy rằng mặt mày đều đẹp đẽ, nhưng bên trong sớm đã tối rồi, sự hòa nhã của hắn chẳng qua chỉ để che dấu thủ đoạn mà thôi.
Thời Lễ im lặng, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt.
Đầu ngón tay Thẩm Kinh Diễn hơi lạnh, nhéo cằm cô cẩn thận đáng giá một lần, thong thả ung dung móc ra khăn gấm, bắt đầu chà lau trên mặt cô, chỉ lau vài cái khăn gấm màu trắng liền trở thành màu đen. Hắn lại không thấy dơ bẩn chút nào, không nhanh không chậm giúp cô lau mặt.
Yết hầu Thời Lễ giật giật, không dám động chút nào, chỉ có thể cứng ngắc ngồi ở đó mặc cho hắn lau. Sau một lát, Thẩm Kinh Diễn nhìn khuôn mặt miễn cưỡng sạch sẽ của cô, mãn nguyện thở dài: "Ta vốn tưởng rằng phu nhân sống trong căn nhà tranh như vậy nhất định rất khổ sở, không ngờ rằng sau năm năm khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, ngược lại là ta, lại già hơn xưa rất nhiều."
Thời Lê không tự chủ liếc nhìn mái tóc của hắn, tóc đen chỉnh tề được cột lại bằng phát quan, ngẫu nhiên xuất hiện hai chỉ bạc, khóe mắt cũng có một chút nếp nhăn không rõ ràng, hiển nhiên trước kia chịu không ít khổ.
Cô sợ hắn trong lòng cảm thấy không cân bằng, sẽ sinh sát ý với cô, chỉ có thể run rẩy nói: "Ta, ta đã khổ rất nhiều, nhiều năm cũng chưa ăn được một bữa no, vào đông còn phải giặt y phục cho những người giàu trong làng, mới miễn cưỡng đổi được ít tiền, không đến mức bị đói chết.. Ta, ta bây giờ nhìn thấy trẻ, có thể do di truyền.."
Phi, cô đang nói huơu nói vượn cái gì đấy. Trong lòng Thời Lễ ảo não, không khỏi ngậm miệng lại.
Nhà tranh lại lần nữa yên tĩnh, Thời Lễ nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Kinh Diễn, sợ không khí lạnh xuống hắn lại sinh sát ý, chỉ có thể thương tiếc bán mình: "Ngài đừng nhìn thấy ta có thể lao động đổi được chút tiền bạc, nhưng thực tế ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không có chỗ dựa, luôn là người bị bắt nạt nhiều nhất."
Ngón tay Thẩm Kinh Diễn từ trên
cằm cô trượt xuống, dọc theo chiếc cổ mảnh mai xuống đến xương quai xanh, liền bị quần áo cản trở, trong mắt hắn hiện lên tia không vui.
Thời Lễ nuốt nước miếng, làm bộ không phát hiện động tác của hắn, kiên cường tiếp tục tố khổ: ".. Lấy một người ta từng giặt quần áo đến nói, quần áo của một già một trẻ nhà bọn họ đều mình ta phụ trách, cuối cùng lại chỉ trả tiền giặt của một người, ta nếu không làm, bọn họ liền đến cửa mắng, đủ loại lời nói ô uế đều có, ta chỉ có thể tiếp tục làm cho bọn họ.."
Lời cô nói cũng không phải nói dối, căn cứ vào nội dung chính nhân vật này trải qua, nàng ta ở nơi này sống thật sự không tốt, họ đều vì nàng ta không nơi nương tựa mà bắt nạt, hầu hết mọi người đều bắt nằng ta nấu ăn hoặc hỗ trợ làm việc, mà nơi làm việc đó, lại thật sự không coi nàng ta là con người.
Tên nam nhân trong nhà đó đối với nàng ta thấy sắc nảy lòng tham, nhưng lại vì tai to mặt béo, trong nhà cũng không đặc biệt giàu có, nhân vật của Thời Lễ vô cùng chướng mắt gã, ngày thường chỉ đi đường vòng. Hành vi này chọc giận đối phương, hắn xúi giục mẫu thân dùng sức khinh nhục nàng, bắt nàng ta phục tùng, kết quả nhân vật này cũng theo chân bọn họ, không duyên cớ ăn bao nhiêu khổ.
Cô nói những lời này cũng chỉ vì chứng minh chính mình sống cũng không tốt, hi vọng trong lòng Thẩm Kinh Diễn có thể cân bằng một chút, nhưng mà tâm tư của Thẩm Kinh Diễn lại không ở chỗ này.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng kéo đai lưng cô ra, vạt áo tức khắc tản ra, bên trong lộ ra áo lót bằng vải bố. Áo lót cực nhẵn, thậm chí còn không thêu hoa, hơn nữa không biết có phải hay không quá mức nghèo khó, vải dệt áo lót không đủ, khó khăn lắm mới bao được lại ngực, nhìn khá chật vật.
Thẩm Kinh Diễn giống như đang đánh giá một thứ đồ vật đã đánh mất nhiều năm, hiện giờ lấy lại được, liền kiểm tra trước xem nó có tổn hại chỗ nào không.
Khi tay hắn cằm lấy một bên ngực, Thời Lễ lại sắp điên rồi: "Thẩm, Thẩm đại nhân.."
"Hử," Một tay khác của Thẩm Kinh Diễn vươn một ngón tay đặt trên môi cô, "Chớ chọc ta tức giận."
Thời Lễ nhanh chóng không nói gì, trơ mắt nhìn hắn kéo rơi áo lót mình, xấu hổ nhắm mắt lại.
Mãi cho đến khi bị hắn ấn ở trên giường, Thời Lễ mê mang hồ đồ quét qua gương đồng, nhìn thấy chính mình bên trong giống như khất cái, không hiểu nơi nào làm Thẩm Kinh Diễn để mắt, khiến hắn hạ thủ được với một con khỉ than đen như cô.
Quần áo vải thô lần lượt bị ném xuống đất, Thời Lễ đã sớm không còn mảnh vải che thân, Thẩm Kinh Diễn lại chỉ vén trường bào, giày cũng chưa cởi. Sự tương phản quá lớn giữa hai người làm Thời Lễ phải cuộn tròn lại, rồi lại bởi vì bị Thẩm Kinh Diễn bức bách, bất đắc dĩ ở trước mặt hắn bày ra dáng người.
Khi hắn hoàn toàn chiếm hữu cô, Thời Lễ thống khổ mặt trắng bệch, nỗi đau của cô không phải do tâm lý mà thực chất là thể xác, bởi vì nam phụ thế giới này.. Sống phi thường khổ.
Nhớ khi chính mình mười lăm tuổi đã gả cho hắn, nhưng bởi vì các loại sự tình, vẫn luôn trì hoãn cho đến mười tám, mới cùng hắn phu thê ân ái. Theo lý thuyết được thêm ba năm, cơ thể của cô cũng coi như nảy nở không ít, nhưng vào đêm viên phòng hôm đó, cũng thiếu chút nữa suýt chết.
Quá đau, thật sự quá đau, hắn cũng không phải cố ý, cũng chỉ do cuộc sống quá khổ, Thời Lễ trước kia cùng hắn hành phòng, đều có cảm giác như bị hành hình, không nghĩ rằng qua nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng không có chút tiến bộ nào. Không chỉ không có tiến bộ, ngày xưa hắn còn biết thương hương tiếc ngọc ôn nhu chút, hiện giờ đã không còn, cho nên kinh nghiệm ban đầu không tốt, càng thêm một tầng đau đớn.
Thời Lễ đau đến không chịu nổi, cũng không rảnh lo lấy lòng hắn, bắt lấy tay áo hắn gắt gao không bỏ, còn đem ống tay áo vào trong miệng cắn, tay áo Thẩm Kinh Diễn nhanh chóng loang ra vệt nước.
Sự đáp trả của Thẩm Kinh Diễn là càng thêm hung ác.
Mặt trời đã lặn hẳn, một ngọn đuốc sáng lên bên ngoài nhà, Thời Lễ đã đi nửa vòng đời, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Kinh Diễn đến trước bàn ngồi xuống, ưu nhã uống một ngụm nước lạnh.
Thời Lễ yên lặng chuyển tầm mắt sang cửa sổ giấy, nhìn thấy thân ảnh phản chiếu trên cửa sổ, mới nhận ra rằng những kỵ binh đó chưa từng rời đi, mà là canh gác ở bên ngoài, mà cô vừa rồi..
Nghĩ đến việc mình kêu thảm thiết, đáy mắt Thời Lễ hiện lên việc sống không còn gì luyến tiếc.
Khi Thẩm Kinh Diễn quay đầu lại, thấy được ánh mắt của cô, khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng: "Phu nhân cũng sẽ cảm thấy thẹn?"
Thời Lễ mệt đến một chút phản ứng cũng không có.
"Loại việc cảm thấy thẹn tâm này, phu nhân tốt nhất vẫn nên vứt bỏ đi, rốt cuộc trong kinh thành hiện giờ, ai lại không biết ngươi trước kia từng tư thông với một tên người làm? Nếu là cảm thấy thẹn, chỉ sợ ba ngày sau sẽ không muốn sống nữa," Thẩm Kinh Diễn nói, chậm rãi đi đến trước mặt cô, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên, giống như đang trò chuyện, "Phu nhân, ta cùng tên người làm, nàng thích hầu hạ ai hơn?"
Thời Lễ: "..."
Hắn lúc trước bắt tên người làm nghiêm hình tra tấn mấy chục ngày, cô cũng không tin hắn sẽ không biết, chính cô cùng tên người làm không hề phát sinh sự việc gì, bây giờ nói lời này, cũng chỉ muốn nhục nhã cô mà thôi.. Chỉ là, dùng mấy thứ khác để nhục nhã thì chưa tính, cố tình phải dùng vấn đề này, theo quan điểm của Thời Lễ, quả thực là yêu cầu sự sỉ nhục.
Nhưng mà trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói, không thể không thể nói, còn phải suy xét đến mạng nhỏ, cô còn phải giả bộ bộ dáng khuất phục.
Lông mi Thời Lễ run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chớp thời cơ rơi từ khóe mắt xuống: "Ngươi giết ta đi."
Cô nói xong cảm thấy có chút mạo hiểm, vạn nhất nam phụ biến thái mang cô đi giết làm sao bây giờ?
Đang lúc cô đang thấp thỏm, nghe được Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng, cô nhân cơ hội mở to mắt, cùng đôi mắt đen của hắn nhìn nhau.
Nam phụ giá trị cừu hận: 120%
Thời Lễ: "..."
Cầm thú, đã ngủ cô xong rồi, giá trị cừu hận không giảm còn chưa tính, thế nhưng lại tăng 10%.
"Muốn chết?" Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn lưu chuyển, "Phu nhân mỹ mạo như thế, ta làm sao có thể bằng lòng để nàng chết như vậy?"
Nói xong liền dựa vào bên tai cô nói nhỏ: "Cơ thể này của phu nhân, ta vẫn còn thích vô cùng, tất nhiên không thể dễ dàng để nàng chết."
Thời Lễ: ".. Giết ta đi!" Cô bảo đảm, lần này là thật lòng.
Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên tia lạnh lẽo, sau khi đứng dậy liền cởi trường bào ra, trên người đột nhiên chỉ còn lại một kiện áo đơn, Thời Lễ sửng sốt: "Ngươi muốn làm gì?"
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Thẩm Kinh Diễn đã lấy trường bào bọc cô lại, mang cô đi ra ngoài như khiêng bao gạo.
Thời Lễ giãy giụa lui về sau: "Không, không được! Ta không mặc gì cả."
"Phu nhân cảm thấy xiêm y của ta không được tính?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ cắn chặt răng, xấu hổ giải thích: "Nhưng bên trong không mặc gì cả, nếu như áo rơi xuống, bên ngoài nhiều người như vậy.."
"Vậy chỉ có thể mong phu nhân vì bảo toàn danh tiết, trước mặt mọi người tự sát," Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh khủng bố nói, "Nếu phu nhân không muốn, ta đây cũng có thể hỗ trợ."
Thời Lễ: "..."
Ai yêu cầu ngươi hỗ trợ chứ!