Lương Quyên và con trai Mạnh Hà của mình trao đổi ánh mắt, giữa mẹ con có ăn ý, trong nháy mắt liền hiểu suy nghĩ của đối phương.
Mạnh Hà sửa sang lại một chút áo sơ mi của mình, đi tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh: "Cút mau đi, đây là chuyện Mạnh gia chúng tôi, không có liên quan tới anh. Anh một tiên đồng tính luyến, đừng đến làm bẩn cạnh cửa Mạnh gia chúng tôi, cút!"
Bạch Hướng Thịnh từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, nhìn mặt Mạnh Hà, cười lạnh một tiếng, một quả đấm trực tiếp chào hỏi qua.
Mạnh Hà che che mặt mình bị đấm một cái, vẻ mặt tức giận: "Mẹ mày dám đánh tao? Đồ khốn!"
"Mạnh Mãng Long vẫn ở bên trong cấp cứu!" Bạch Hướng Thịnh gào thét, "Các người từng người một, đừng cho rằng tôi không nhìn ra suy nghĩ gì! Muốn để tôi cút, nói tâm tư tôi bất chính, các người sao không xem xem nội tâm hèn hạ của bản thân các người?"
Mạnh Hà nheo mắt lại: "Tao khuyên mày nói chuyện chú ý chút, nếu không cuối cùng không có quả ngon để ăn, là mày."
"Cái rắm!" Bạch Hướng Thịnh đã hoàn toàn không chấp hắn, "Mấy người ích kỷ các người, các người chỉ muốn cổ quyền trong tay Mạnh Mãng Long, chỉ muốn lợi ích của mình, các người thật sự lo lắng an nguy của anh ấy sao? Hôm nay nên cút chính là các người!"
"Hừ," Mạnh Hà hừ lạnh một tiếng, "Cho dù bọn tao quan tâm cổ quyền thì sao? Đó là chúng tao nên được! Anh Mãng Long qua đời, những cổ quyền này bọn tao đương nhiên phải thay anh ấy giữ, chẳng lẽ còn phải cho thằng đàn ông không rõ lai lịch mày sao?"
"Khốn khiếp!" Bạch Hướng Thịnh giống như một con dã thú bị chọc giận, chợt xông lên đánh nhau với Mạnh Hà, "Anh ấy còn đang phẫu thuật, mày vậy mà dám nguyền rủa anh ấy! Ông đây hôm nay phải đánh chết mày!"
Lương Quyên và Mạnh Huệ nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau, sợ tới hét toáng lên.
Tràng diện nhất thời hỗn loạn.
Cố Phong và Tiểu Chu thật vất vả kéo hai người họ ra, Bạch Hướng Thịnh còn đang tức giận mắng: "Ai hiếm lạ đồ nát của Mạnh gia chúng mày! Ông đây mẹ nó chỉ cần một mình Mạnh Mãng Long, tao chỉ muốn anh ấy bình an! Chúng mày cút hết cho tao, cút ngay bây giờ!"
Dư Bảo Nguyên kịp thời kéo lại Bạch Hướng Thịnh: "Bác sĩ Bạch, bình tĩnh một chút."
Đúng lúc này, từ bên ngoài đi tới một người đàn ông tây trang giày da. Lương Quyên vừa nhìn thấy người đàn ông này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Luật sư Vương? Sao cháu đến đây?"
Luật sư Vương là luật sư thuê dài hạn của Mạnh gia bọn họ, coi như là người quen.
Luật sư Vương đẩy mắt kính trên sống mũi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mạnh tổng lúc trước có giao cho tôi mấy phần văn kiện, tôi cần giao những văn kiện này cho một người."
Mạnh Hà lập tức cảnh giác, hắn có dự cảm, văn kiện luật sư Vương cầm trong tay, liên quan đến cổ phần Mạnh Mãng Long nắm trong tay: "Luật sư Vương, văn kiện gì thế? Anh trực tiếp nói với tôi là được, mời bên này?"
Luật sư Vương lạnh lùng liếc hắn một cái: "Chuyện không liên quan đến cậu."
Sắc mặt Mạnh Hà nhất thời cứng lại, sắc mặt Lương Quyên cũng khó coi.
Luật sư Vương đi tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, đưa một thứ giống như hợp đồng cho y: "Khoảng thời gian trước, Mạnh tổng đã đến tìm tôi, ký một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền. Trong hợp đồng đã viết, một khi Mạnh tổng xảy ra chuyện, cổ phần trong tay cậu ấy, sẽ hoàn toàn chuyển đến danh nghĩa của Bạch tiên sinh."
"Không thể nào!" Lương Quyên thét to, "Đây là đồ của Mạnh gia chúng tôi, dựa vào cái gì cho nó!"
"Cổ phần là tài sản hợp pháp của Mạnh tổng," Luật sư Vương bình tĩnh giải thích, "Mạnh tổng sẵn lòng cho ai, là ý nguyện của cậu ấy, những người khác không có quyền ngăn cản."
"Tôi không chấp nhận!" Lương Quyên vẫn không chịu được sự thật này, "Tôi không chấp nhận! Mạnh Mãng Long không có quyền làm như vậy, nó là người Mạnh gia, nó đi rồi, đồ của nó đương nhiên phải để người Mạnh gia chúng tôi tiếp nhận! Vô hiệu, phần văn kiện này vô hiệu!"
Trong lỗ mũi Luật sư Vương lạnh lùng hừ một hơi: "Dì Lương, tôi hiểu tâm ý của dì. Nhưng dì phải biết, văn kiện của Mạnh tổng là trải qua công chứng, có hợp đồng chuyển nhượng hiệu lực pháp luật, dì tiếp nhận hay không, không liên quan tới hiệu lực của bản thân văn kiện."
Trong tay Bạch Hướng Thịnh cầm bản hợp đồng kia, bỗng nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày, Mạnh Mãng Long từng nói muốn ký hiệp nghị cuộc sống chồng chồng với y, còn nghiêm túc đóng dấu văn kiện, để y ký lên.
Hóa ra...... hóa ra lúc đó trộn văn kiện hợp đồng này vào
bên trong, thừa dịp Bạch Hướng Thịnh không nhìn kỹ, cùng nhau ký xuống.
Hóa ra...... hóa ra anh ấy từ đó đã bắt đầu chuẩn bị tất cả.
Cả người Bạch Hướng Thịnh phát run giống như cái sàng, tay run lên, một tờ giấy kẹp bên trong hợp đồng liền bay ra.
Y vội vàng nhặt lên, đặt trước mắt vừa nhìn, là bút tích của Mạnh Mãng Long.
"Thịnh Thịnh: Anh không biết em có thể nhìn thấy tờ giấy này hay không, nhưng nếu quả thực có một ngày, em nhìn thấy, như vậy liền ý nghĩa ông xã không thể tuân thủ lời hứa ở chung cả đời với em, bảo bối, anh xin lỗi.
Nhưng ông xã vẫn phải dặn dò em mấy việc, em nhất định phải nhớ kỹ.
Thứ nhất, anh chuyển nhượng tất cả hợp đồng này cho em, em có thể dưới sự giúp đỡ của luật sư Vương, dùng những cổ quyền này hàng năm nhận được lượng lớn chia hoa hồng. Ông xã để lại số tiền này cho em, hi vọng em nhất định không được bạc đãi bản thân. Em biết không? Em ăn một bữa không ngon, anh liền đau lòng một tháng đó. Số tiền này đủ cho em dùng rất lâu, nhất định nhất định phải đối tốt với bản thân, đáp ứng ông xã!
Thứ hai, nếu như anh có thể sống, anh nhất định để em đường đường chính chính vào cửa lớn Mạnh gia, ai cũng đừng nghĩ có dị nghị, em chính là bảo bối của Mạnh Mãng Long anh, là vợ của anh. Nhưng nếu anh đi rồi, em nhất định cách xa người Mạnh gia một chút, càng xa càng tốt. Bọn họ không phải thứ bớt lo gì, ông xã hi vọng em có thể bảo vệ tốt bản thân. Có vấn đề gì, có thể đi tìm Cố tổng, anh đã nói chuyện với hắn, thật sự không giải quyết được, hắn sẽ ra mặt. Thứ ba, em nhất định phải nhớ hiệp nghị cuộc sống chồng chồng đã ký với ông xã. Không được tham ăn thực phẩm đầy dầu mỡ, không được mùa đông không mặc áo lót giữ ấm, không được bận rộn công việc quên mất nghỉ ngơi. Em phải ăn cơm ngon, ngủ ngon; mắt em hơi quáng gà, phải bổ sung nhiều vitamin A; em gần đây thân thể yếu, ông xã chuẩn bị thực đơn cho em, cũng mời huấn luyện viên tư nhân cho em, sẽ hướng dẫn ẩm thực và vận động của em......
Ài...... Thịnh Thịnh, không được ghét ông xã dài dòng, ông xã thật sự không buông bỏ được em.
Anh thật sự rất muốn rất muốn ở bên em cả đời, thật sự muốn thực hiện lời hứa thao em 1000 lần. Nhưng nếu như anh thật sự xảy ra chuyện, em phải chăm sóc tốt bản thân, không được để anh đi rồi cũng không yên tâm, được không? Nếu như...... Anh là nói nếu như, em sau này có thể tìm được người thích hợp, ông xã cũng có thể nhịn đau từ bỏ, để em ở cùng với hắn.
Anh chỉ muốn em sống tốt, anh chỉ muốn thấy em hạnh phúc.
Nếu như anh đã không cách nào làm bạn với em nữa, anh hi vọng có người nào khác, có thể chăm sóc em cả đời.
Cuối cùng, anh sẽ không nói mấy lời tâm tình buồn nôn nữa, nhưng cho dù em mắng anh ngốc, anh vẫn muốn nói.
Bạch Hướng Thịnh, anh yêu em.
Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em.
Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ đến tìm em, bá chiếm em, thao em đến kiếp sau, kiếp sau nữa...... Ông xã Long ngốc của em."
Trong phòng phẫu thuật bị không khí khẩn trương vờn quanh, Mạnh Mãng Long tới giờ đều là cường tráng và cường đại, đang cả người là máu tươi đầm đìa, giống như một thi thể không có chút sức sống nào nằm trên bàn mổ.
Gã đã lâm vào hôn mê, mất đi ý thức.
Gã không biết rằng, trong phòng nghỉ cách đó không xa, Bạch Hướng Thịnh nhìn thấy bức thư gã tự tay viết, cả người rét run, ngã xuống đất, bạo phát ra khóc rống tê tâm liệt phế.