Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Một hồi hi vọng rơi vào khoảng không


trước sau

Edit + Beta: Vịt

Sau khi Cố Phong ra mặt nói, trong phòng nghỉ rốt cục không ầm ĩ nữa.

Mọi người đều đang yên lặng đợi kết quả giải phẫu.

Bạch Hướng Thịnh đang cầm thư của Mạnh Mãng Long, bụm mặt, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở. Từ trong kẽ tay, từng chút một lưu lại nước mắt ấm áp.

Cố Phong ngồi trên ghế dài, kéo Dư Bảo Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đám Lương Quyên Mạnh Hà, mặc dù không cam lòng, nhưng hiện tại có Cố Phong ở đây đè ép, bọn họ cũng không dám tác quái, chỉ có thể oán hận ngồi ở một bên, duy trì bình tĩnh và cao ngạo ngoài mặt, nhưng trong lòng rất lo lắng, hận không thể 1 giây sau, có bác sĩ từ phòng giải phẫu lao ra tuyên bố tin Mạnh Mãng Long đã chết.

Không dễ dàng có thể có chút hi vọng mơ hồ như vậy, để bọn họ một lần nữa ở Mạnh gia giành được quyền nói chuyện, bọn họ kích động tới hai tay đều đang run.

Dư Bảo Nguyên ôm vai Bạch Hướng Thịnh: "Bác sĩ Bạch, tỉnh táo chút. Mạnh tổng không thể nào cam lòng để lại anh, hắn nhất định có thể gượng qua được."

Bạch Hướng Thịnh nuốt vang một tiếng: "Tôi...... yêu anh ấy."

"Cái gì?"

"Tôi yêu anh ấy," Bạch Hướng Thịnh siết chặt lá thư trong tay, "Tôi trước kia vẫn luôn xấu hổ nói mấy chữ này ra khỏi miệng. Nhưng bây giờ, chỉ cần anh ấy có thể gắng gượng qua, chỉ cần anh ấy có thể tỉnh lại, tôi cái gì cũng sẵn lòng."

Dư Bảo Nguyên vỗ vỗ vai y, gật gật đầu: "Nhất định sẽ."

Mạnh Hà ngồi đối diện hừ lạnh một tiếng: "Một đôi đồng tính luyến, làm cái gì chứ, trước mặt công chúng cũng không ngại mất mặt."

Lương Quyên ngồi bên cạnh hắn, không nói gì, nhưng ánh mắt chán ghét, rất rõ ràng cũng đồng ý suy nghĩ của Mạnh Hà.

Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt cao ngạo của Mạnh Hà, cắn chặt khớp hàm. Cậu đang định lên tiếng nói gì đó, Cố Phong nắm tay cậu.

Cố Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Dì Lương, dì nên quản cẩn thận con trai dì."

Lương Quyên nhíu mày: "Con trai tôi rất tốt."

"Vậy sao?" Cố Phong tựa vào lưng ghế, trong đôi con ngươi kia rất rõ ràng viết mấy phần trào phúng, "Mạnh Hà mấy hôm trước có phải đánh tiếng với dì, nói là đi công tác không?"

Lương Quyên cảm thấy vấn đề của Cố Phong hơi quái lạ, nhưng vẫn gật gật đầu.

Mấy hôm trước, Mạnh Hà quả thật nói với bà ta, hắn có một hạng mục khẩn cấp, phải đến vùng khác công tác.

"Dì Lương không ngại tra cẩn thận, xem xem Mạnh Hà là đi công tác, hay là cùng mấy người không làm việc đàng hoàng của Chu gia đi ra ngoài ăn uống chơi gái cờ bạc." Cố Phong cười lạnh nói.

Lương Quyên cả kinh, quay đầu lại nhìn, trong mắt Mạnh Hà vừa lúc hiện lên một tia thần sắc mất tự nhiên.

Cố Phong tiếp tục bổ đao: "Nghe nói mấy người Chu gia mà con trai ngoan Mạnh Hà của dì chơi cùng, có một người đã bị nhốt vào trại cai nghiện."

Cả người Lương Quyên đột nhiên kinh động.

"Dì Lương hỏi cẩn thận con trai dì đi," Cố Phong nắm tay ấm áp của Dư
Bảo Nguyên, "Trước khi ra ngoài nói này nói nọ đồng tính luyến, trước tiên xem xem con mình là thứ gì, có đủ tư cách hay không."

Sắc mặt Mạnh Hà trắng bệch: "Cố tổng, anh!"

Khóe môi Cố Phong câu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, trực tiếp giết tới Mạnh Hà ngay cả nửa câu cũng không dám nói.

Lúc không khí trong phòng nghỉ lâm vào đông cứng và lúng túng, đèn cửa phòng giải phẫu đột nhiên tắt. Không lâu lắm, mấy bác sĩ phụ trách giải phẫu từ đó đi ra, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa.

Bạch Hướng Thịnh xoạt cái đứng lên, giống như phản xạ có điều kiện xông mạnh tới trước mặt: "Anh ấy......"

Bác sĩ nhìn đám người khí phách đi theo lên này, trên mặt mỗi người đều có vẻ khác nhau, hiển nhiên là có tính toán riêng.

Hắn cũng mặc kệ mấy cái này, thở phào một hơi: "Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm."

Trong mắt Lương Quyên và Mạnh Hà, nhất thời hiện lên vẻ thất vọng nồng đậm.

Bạch Hướng Thịnh thì tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, tâm tình cực kỳ khẩn trương chuyển thành hơi thả lỏng giống như cáp treo vậy, thay đổi rất nhanh một lần, suýt nữa không bị cảm xúc mãnh liệt xông lên ngất đi.

"Đã chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu, còn cần quan sát tình huống," Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, "Người vẫn chưa tỉnh, chắc là còn cần một khoảng thời gian mới có thể ổn định, người nhà các cậu phải để ý nhiều.

Đám Lương Quyên không chút phản ứng nào, ngược lại Bạch Hướng Thịnh, mãnh liệt gật đầu: "Nhất định, nhất định......"

Nhìn thấy một hồi hi vọng tạm thời rơi vào khoảng không, đám Lương Quyên cũng không có tâm tình ở lại đây, thu dọn đồ đạc, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra bên ngoài bệnh viện.

Tiểu Chu nhìn bóng lưng mấy người này, thầm lè lưỡi: "Một đám ngu xuẩn không có lương tâm."

Cố Phong đi tới bên cạnh Tiểu Chu, nhẹ nhàng dặn dò: "Nhớ để ý tình hình Mạnh gia. Mạnh tổng vẫn chưa tỉnh, tôi sợ bọn họ lén làm vài hành động nhỏ."

"Vâng, Cố tổng." Tiểu Chu trả lời.

Bạch Hướng Thịnh đã đến cửa phòng hồi sức cấp cứu, cách cửa sổ thủy tinh nhìn Mạnh Mãng Long nằm bên trong.

Vẫn may, vẫn may, máy điện tâm đồ biểu hiện tim Mạnh Mãng Long vẫn đập anh ấy còn sống......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện