Edit + Beta: Vịt
Lúc Cố Phong từ chùa Trọng Kính về, đã khoảng đêm khuya.
Nhân viên tùy tùng anh dẫn đến đều đã ngủ, Anna gửi wechat xác nhận bình an, cũng đi ngủ.
Cố Phong trở về phòng, điện thoại lướt đến số Dư Bảo Nguyên, do dự không gọi qua.
Em ấy hẳn ngủ rồi.
Vẫn là không nên quấy rầy em ấy ngủ.
Cố Phong hít sâu một hơi, chậm rãi thu điện thoại lại, đảo mắt lại liếc thấy mấy món đồ chơi vải mình mua về. Trong lòng anh chợt động, từ trong túi kia, lấy từng món đồ chơi ra, đặt vào trên bệ cửa sổ trải thảm nhung trắng rất lớn bày biện.
Một người đàn ông âu phục giày da, một ông bố ấm áp mặc tạp dề, một bé trai mắt to ôm bóng rổ, còn có một con mèo, lười biếng nằm nhoài một bên, mắt híp lại giống như ngủ thiếp đi. Những thứ này kề sát một chỗ, được đèn trần vàng ấm áp chiếu sáng, giống như tản ra ấm áp không thể giải thích.
Cố Phong cầm lấy diện thoại, tìm góc, chụp vài tấm hình.
Sau đó chọn tấm ưng nhất, đặt làm hình nền.
Đây chính là thứ hắn muốn cố gắng tìm về, Cố Phong nghĩ.
Sau khi ngủ ngon một đêm, Cố Phong rời giường, trước gọi điện thoại cho Bạch Hướng Thịnh: "Alo?"
"Cố tổng, chào buổi sáng, sao thế?" Bạch Hướng Thịnh ở bên kia hỏi.
"Bảo Nguyên em ấy khỏe không?" Cố Phong vừa ăn bữa sáng khách sạn chuẩn bị tỉ mỉ, vừa nói.
Bạch Hướng Thịnh ừ một tiếng; "Tình huống trước mắt rất ổn định. Bất quá cách ngày sinh dự tính chỉ có hơn 1 tuần, chúng tôi định tối mai đón Bảo Nguyên đến viện, tùy thời chuẩn bị sinh."
Tim Cố Phong giống như lập tức bị treo lên: "Sẽ sinh thuận lợi chứ?"
"Là như vậy," Ngữ khí Bạch Hướng Thịnh cũng từ từ ngưng trọng, "Trong cả team chúng tôi, chỉ có mấy chuyên gia ngoại quốc từng có kinh nghiệm đỡ đẻ nam giới sinh con. Nam giới sinh dù sao cũng là cực ít, chỉ có thể lựa chọn mổ bụng, nhưng kết cấu thân thể lại khác với nữ giới sinh, cho nên giữa đường có lẽ sẽ gặp phải tình huống chúng tôi không dự liệu được, cái này không có cách nào đảm bảo."
Hai tay Cố Phong lập tức siết chặt, trong lúc vô tình, lòng bàn tay đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
"Nhưng bất luận thế nào, Cố tổng anh yên tâm," Bạch Hướng Thịnh trịnh trọng nói, "Chúng tôi nhất định dốc toàn lực, tận lực đảm bảo quá trình sinh thuận lợi, tận lực đảm bảo đứa nhỏ an toàn sinh ra."
Cố Phong dừng một lát, mới nói: "...... Sức khỏe của Bảo Nguyên, cái này quan trọng nhất."
"Tôi hiểu," Bạch Hướng Thịnh ở bên kia gật gật đầu, "Anh yên tâm, tất cả giao cho chúng tôi."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Phong không nhịn được lại gọi cú điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
"Sao thế?" Ngữ khí Dư Bảo Nguyên có chút hung hãn, "Anh không phải đi công tác? Bận thì đừng gọi điện thoại cho tôi."
"Tôi muốn nghe âm thanh em." Cố Phong nghe tính tình hiện tại của Dư Bảo Nguyên có chút táo bạo.
"Thần kinh," Dư Bảo Nguyên ở đầu kia lẩm bẩm, "Có gì hay đâu." Nói xong, ngáp một cái.
Cố Phong vội vàng khẩn trương hỏi: "Có phải ngủ không ngon không?"
"Hỏi con trai anh đi," Dư Bảo Nguyên gào lên một câu, "Hỏi con trai anh rốt cuộc kế thừa gen của ai, suốt ngày không an phận. Tối qua làm ầm ĩ, tôi còn tưởng nó ở trong bụng tôi đánh Vịnh Xuân Quyền đấy."
Cố Phong trầm thấp cười một tiếng, "Vậy tôi không quấy rầy em, em nghỉ ngơi thật tốt."
Dư Bảo Nguyên ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Cố Phong thu điện thoại lại, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, tận lực bình tĩnh tâm tình mình, cùng mấy cấp cao đi vào phòng hội nghị lớn của đối phương, nhằm vào hạng mục mới làm hiệp thương cuối cùng.
Chờ tới sau khi cuộc họp kéo dài lại tốn tâm tốn sức này kết thúc, Cố Phong cố ý kéo Anna lại: "Rảnh không? Theo tôi ra ngoài mua ít đồ?"
Anna thu gọn tất cả tài liệu vào: "Cái gì?"
"Ngày mai...... Sinh nhật của Bảo Nguyên," Âm thanh Cố Phong từ tính trầm thấp, không nghe ra tâm tình, "Tôi muốn để cô tham mưu giúp tôi."
Anna hơi giật mình nhíu mày.
Cố đại tổng tài đường đường còn có lúc hạ mắt xin cô tham mưu quà tặng.
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó gật gật đầu: "Được."
Hai người ra khỏi công ty, dựa vào mẫn cảm trực giác nhiều năm qua của Anna, quả nhiên tìm được một con phố mua đồ, hai bên đường mở các loại cửa hàng xa xỉ phẩm. Người qua đường tới lui trên đường khá nhiều, rất nhiều nam nam nữ nữ nhìn Cố Phong, thấy anh một thân chính trang giày da, cực kỳ anh tuấn quý khí, không khỏi sinh ra mấy phần tâm tư.
Cố Phong nhìn đám người hơi đông đúc này liền cau mày: "Sao lại nhiều người vậy?"
Anna cười nói: "Chỗ mua đồ, chính là như vậy."
Bên này Anna vừa dứt lời, bên kia đã có 1 nữ sinh, bị đám chị em tốt xô đẩy, đỏ mặt cầm điện thoại cúi đầu đi tới: "Anh đẹp trai, em......"
Chân mày Cố Phong cau càng chặt.
Vẫn là Anna phản ứng nhanh, trực tiếp
khoác cánh tay Cố Phong, đôi tay ngọc ngà khác mang theo phong tình vạn chủng vén tóc xoăn màu nâu của mình qua một bên, hai mắt xinh đẹp nhẹ nhàng chớp, đôi môi đỏ mọng hơi câu lên.
Nữ sinh kia nhất thời sửng sốt, thu tay lại.
Anna cũng cho đám người chờ xem vở kịch ve vãn một cái chớp mắt mị hoặc, đây là đang nói với bọn họ, đừng tới nữa, vẻ thanh thần giả tạo không thành kia của các cô, trước mặt chị đây là trò chơi.
Bởi vậy, Cố Phong cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều. Hai người giả bộ đi vào một quán nhãn hiệu xa xỉ phẩm, Anna thả lỏng tay.
Cô cũng không cảm thấy lúng túng, dù sao Cố tổng cũng sẽ không có tâm tư gì với cô.
Cô nhìn Cố Phong ở một bên liếc trong quán: "Cố tổng chưa từng mua quà cho ai?"
"Từng mua," Cố Phong hơi dừng lại một chút, "Nhưng chưa từng đích thân mua."
Anna gật gật đầu, làm trợ lý của Cố Phong, cô đương nhiên biết, Cố Phong lúc trước mua cho Trần Lập Ninh không ít quà, bất quá đều là dặn Tiểu Chu đi chuẩn bị, còn đích thân hắn, bất quá là thời gian thuận miệng nói một câu mà thôi.
Cố Phong ở trong quán tùy ý đi dạo, Anna lấy tới rất nhiều đồ, đều bị Cố Phong từ chối từng cái.
Không phải là không tốt, chỉ là cảm thấy không hợp với Dư Bảo Nguyên.
Đến cuối cùng Anna tìm tới phiền, dứt khoát dẫn Cố Phong đổi mấy quán, rốt cục ở trong một quầy chuyên doanh, Cố Phong nhìn trúng — Đồng hồ.
Chiếc đồng hồ kia lẳng lặng nàm trong tủ quầy, không chói mắt cũng không giản dị. Chế tạo tinh xảo phức tạp, xung quanh lóe ra ánh sáng dịu dàng.
Cố Phong liếc mắt liền cảm thấy, chiếc đồng hồ này nếu tới trên cổ tay Dư Bảo Nguyên, nhất định rất xứng với khí chất của cậu.
Nhân viên phục vụ đeo bao tay lấy chiếc đồng hồ ra, Cố Phong nhìn Anna một cái, thấy Anna cũng đang nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ này, sau đó khẽ gật đầu: "Tôi cảm thấy rất hợp."
Cố Phong lúc này mới cười, bảo phục vụ trực tiếp gói lại.
Anh cũng không nhìn giá tiền, lấy tấm thẻ ra: "Quẹt thẻ."
Sau khi mua được món quà hài lòng, hai người mới quay lại khách sạn, từng người vào phòng mình. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau lại khách sáo với công ty đối phương một phen, đoàn người Cố Phong rốt cục lên đường trở về.
Hôm nay vừa lúc là ngày 18, Cố Phong nghĩ, đợi lát nữa về lại mua cái bánh ngọt lớn, sau đó tặng quà.
Không biết Dư Bảo Nguyên sẽ là vẻ mặt gì, Cố Phong ở trong lòng thầm tưởng tượng một phen.
Sau khi máy bay hạ cánh, Cố Phong nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, trong lòng có một loại cảm giác khẩn cấp muốn bay đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên. Anh nhìn đồ trong tay, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Lúc này, Anna bỗng nhiên bước nhanh đi lên, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Cố tổng, điện thoại của Tiểu Chu."
Cố Phong sửng sốt, mới nhớ tới mình trước khi lên máy bay tắt điện thoại, bây giờ vẫn chưa mở máy.
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
Cố Phong vội vàng nhận điện: "Alo?"
Âm thanh Tiểu Chu xuyên qua điện thoại, lộ vẻ vô cùng lo lắng: "Cố tổng, nửa tiếng trước Dư thiếu lúc rót nước bị ngã, bụng bắt đầu đau trở dạ. Chúng tôi đã khẩn cấp đưa Dư thiếu đến bệnh viện Trung Tâm gần đó, cũng đã liên hệ tất cả thành viên team chuyên gia bảo bọn họ nhanh chóng chạy đến, bác sĩ Bạch nói...... khả năng phải sinh non!"
Cả người Cố Phong chấn động, giống như bị sét đánh trúng.
Tại chỗ sửng sốt ngắn ngủi một chút, hắn đột nhiên bước nhanh chạy đi, cái gì cũng mặc kệ không để ý, ngồi lên xe đến trước tiếp ứng, quát dữ dội về phía tài xế: "Đến bệnh viện Trung Tâm, tốc độ phải nhanh! Mau lên!"
Cả người tài xế khẽ run, đạp mạnh chân ga một cái.
Xe phi nhanh về phía bệnh viện Trung Tâm.