Edit + Beta: Vịt
"Dư tiên sinh, làm ơn nằm nghiêng, đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau nữa!" Bác sĩ gây mê đeo khẩu trang, kiên nhẫn nói.
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên tái nhợt nằm trên bàn mổ, hồi lâu mới dưới sự giúp đỡ của bác sĩ gây mê khó khăn lật người qua.
"Nào, hai tay ôm đầu gối, hai chân dùng sức cong, đầu ngẩng về phía ngực," Ánh mắt bác sĩ gây mê trấn định, hiển nhiên kinh nghiệm đầy đủ, "Tiêm thuốc tê sẽ có cảm giác đau đớn, ngài nhịn một chút."
Vừa nói, bác sĩ gây mê cầm lấy ống tiêm thô to, hít sâu một hơi, rót nước thuốc vào vị trí gần cột sống.
"Đừng sợ," Bạch Hướng Thịnh đeo găng tay y tế, nhìn Dư Bảo Nguyên nằm dưới đèn giải phẫu, "Có chúng tôi ở đây, có chúng tôi ở đây."
Cố Phong một đường rống hung bạo với tài xế, hận không thể xe mọc thêm đôi cánh, trực tiếp bay thẳng đến bệnh viện Trung Tâm.
Tới cửa bệnh viện Trung Tâm, hắn cơ hồ là đấu đá lung tung vào đại sảnh bệnh viện, trực tiếp túm lấy hộ sĩ đang mông lung hỏi tầng lầu. Không kịp đợi thang máy chậm rì rì đi xuống, hắn dứt khoát trực tiếp 1 bước 3 bậc từ cầu thang xông lên.
Lúc đến, đã có người ở bên ngoài chờ.
Đám Lộ Dương, Tiểu Chu, Mạnh Mãng Long đã ở ngoài cửa, trong tay Tiểu Chu ôm Khoai Sọ, Khoai Sọ bất an kêu meow meow meow rất dữ, cả thân thể đều đang uốn éo.
"Cố tổng," Tiểu Chu nhìn thấy Cố Phong tới, rốt cục thở phào một hơi, "Người đã vào phòng giải phẫu."
"TÌnh hình thế nào?" Cố Phong vội vàng truy hỏi.
"Trước mắt mà nhìn tạm thời vẫn ổn," Tiểu Chu gật gật đầu, "Phương pháp và sắp xếp trước đó của chúng ta đã làm xong, Dư thiếu vừa xuất hiện triệu chứng, lập tức đưa đến bệnh viện, chuyên gia cũng đều tốc độ tập hợp đủ vào phòng giải phẫu, Cố tổng trước tiên an tâm."
Cố Phong nhắm mắt lại, nặng nề gật gật đầu.
An tâm?
Sao có thể an tâm được!
Mạnh Mãng Long cũng đi tới bên cạnh Cố Phong, vỗ vỗ vai hắn: "Đừng lo, sẽ không sao đâu, đều có thể cố gắng."
Cổ họng Cố Phong chuyển động một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia thống khổ.
"Hơn nữa, Thịnh Thịnh cũng ở bên trong, em ấy tuyệt đối sẽ không để Bảo Nguyên ở trước mặt em ấy xảy ra chuyện, anh yên tâm."
Cả người Cố Phong đều khẩn trương có chút phát run.
Cả đời này của hắn trải qua không ít cục diện lớn, đối mặt với nhân vật cấp nguyên lão quyền cao chức trọng, đối mặt với cấp cao có thể quyết định sống chết của tập đoàn Cố thị,
đối mặt với hợp đồng số tiền hạng mục cơ hồ là thiên giới......
Nhưng hắn chưa từng khẩn trương giống như lúc này.
Hắn chỉ cần nghĩ đến Dư Bảo Nguyên lúc này nằm trên bàn mổ, đang có người muốn cầm dao mở bụng cậu ra, hắn liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn lặng yên siết chặt nắm đấm, lại phát hiện, miếng ngọc bình an kia, vẫn luôn được mình nắm trong tay, nắm tới mặt ngoài cũng mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn giữ ngọc bình an trong lòng bàn tay, giống như khẩn cầu nó có thể phát huy tác dụng, để cho người bên trong, bình an vượt qua.
Giải phẫu đã tiến hành đến một nửa.
Mặc dù tiêm thuốc mê, nhưng vẫn có thể cảm giác được lạnh như băng có thứ gì đó cắt trên bụng mình. Bác sĩ mổ chính là lão chuyên gia nổi tiếng nhất, đã có kinh nghiệm lâm sàng mấy thập niên. Hắn động tác vững vàng, mắt luôn nhìn chăm chú trên bụng Dư Bảo Nguyên.
"Lau mồ hôi." Lão chuyên gia bình tĩnh nói.
Lập tức liền có hộ sĩ lưu động động tác nhanh nhẹn lau đi mảng mồ hôi trên trán lão chuyên gia.
Dư Bảo Nguyên nằm trên bàn mổ, cả người vùi trong cảm giác cực kỳ khó chịu. Cậu thấp giọng kêu một tiếng, lập tức liền có hộ sĩ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đừng lo đừng lo, rất nhanh, là có thể nhìn thấy cục cưng."
Dư Bảo Nguyên hao hết khí lực gật gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán vẫn đang tầng tầng tuôn ra.
Giải phẫu đâu vào đấy mà tiến hành, một khắc kia cục cưng rời khỏi thân thể, bên tai Dư Bảo Nguyên dường như vang lên ù tai sắc nhọn lớn lối, một loại bóng tối ngay cả ý thức cũng bị tháo rút thống khổ kèm theo miên man bao vây cậu.
"Oaaa oaaa."
Trước khi hôn mê, cậu nghe thấy cục cưng trong bụng, đối với thế giới này, phát ra tiếng khóc đầu tiên.
=========
Chúc mừng cục cưng đầu tiên của bà ngoại đến với thế giới. Bà giờ ngóng cục cưng của Đại Bạch - Quyền Quyền