Cố Phong vào bếp, Dư Bảo Nguyên vẫn đắm chìm trong con số học phí khổng lồ của nhà trẻ.
Cậu lấy điện thoại ra, mở máy tính.
Phí dạy học sớm, mời bà vú, nhà trẻ, ăn ở đi lại, học nọ học kia, du lịch bình thường......
Dư Bảo Nguyên ngồi đằng đó, phát huy đầy đủ thiên phú tính toán của cậu, cạch cạch bấm loạn máy tính, bấm một lúc lâu, mới bấm ra kết quả.
Con số cuối cùng hiển thị, khiến cậu chọc nổ hai mắt mình.
"Cố Gia Duệ," Dư Bảo Nguyên nghiêm túc ôm Cố Gia Duệ đến trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm kia, "Con chính là lò đốt tiền sống, con biết không?"
Cố Gia Duệ hiển nhiên không hiểu gì hết, nhưng nhìn rất phấn khích, thậm chí còn kêu oa một tiếng.
"Nhãi con." Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng búng búng mặt nhóc.
Bé như vậy, bản tính thiếu đòn đã lộ ra.
Nhóc thối.
Cố Phong từ trong bếp lại bưng ra một ít đồ, giống như mời Dư Bảo Nguyên xem. Dư Bảo Nguyên nhìn cá trích chưa chết hẳn trong đĩa, cà bị xào thành tương nhão và đậu Hà Lan biến thành đạn đen, thở dài; "Thôi, tôi đi nấu."
Cố Phong lúng túng nhìn Dư Bảo Nguyên quyết tuyệt đi vào bếp, trực tiếp đóng cửa phòng bếp, hiển nhiên không muốn hắn nhúng chàm chỗ này.
Hắn quay đầu lại nhìn món ăn mình nấu trên bàn, nhìn vẻ ngoài tệ hại kia, không nhịn được dùng đũa gắp ít cà bỏ vào miệng, sau đó nôn toàn bộ ra ngoài.
"Rõ ràng là nấu theo thực đơn," Cố Phong cau mày lẩm bẩm, "Thôi, sau này luyện tiếp."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, hắn cúi đầu, nhìn con trai mình, đôi mắt to đen láy lấp lánh kia đang nhìn mình chằm chằm.
Cố Phong đưa tay chọt trán nhóc: "Nhãi thối, sau này daddy luyện nấu ăn nhiều hơn, thường xuyên để con nếm thử tay nghề của daddy, có vui không?" Dư Bảo Nguyên đang trong bếp, rót dầu vào trong nồi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc dữ dội của Cố Gia Duệ.
"Sao thế?" Cậu thò đầu ra hỏi.
Sắc mặt Cố Phong đen cực kỳ, rầu rĩ nói: "Không có gì, con đói."
Đợi đến lúc Dư Bảo Nguyên nấu xong bữa tối đơn giản, Cố Phong đã sớm bụng đói ục ục.
Hắn mong đợi ăn cơm Dư Bảo Nguyên nấu, mong chờ bao lâu, ngay cả mình cũng đã quên. Hắn cầm đũa lên, kích động dạt dào, từng miếng từng miếng không dừng được.
"Ăn chậm chút," Dư Bảo Nguyên gõ gõ thành bát hắn: "Tướng ăn của tên ăn xin trên cầu vượt còn ưu nhã hơn anh......"
Cố Phong ngượng ngùng dừng đũa lại, hồi lâu, cười khổ một tiếng nói: "Bảo Nguyên, em không biết anh muốn ăn đồ em nấu nhiều cỡ nào đâu."
Dư Bảo Nguyên nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu, lùa hai miếng cơm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Sau khi xong bữa tối, Dư Bảo Nguyên dỗ nhóc con tiến vào giấc mơ, sau đó đặt người trên giường sơ sinh đắp kín chăn nhỏ, mới chậm chạp thở ra một hơi.
Cố Phong từ
sau lưng ôm lấy cậu, âm thanh trầm thấp, đầy từ tính: "Ngày kia chúng ta lên đường tham dự tiệc đính hôn của Mạnh Mãng Long và bác sĩ Bạch nhỉ."
"Ừ," Dư Bảo Nguyên rót chén nước cho mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Nơi bọn họ tổ chức tiệc đính hôn, tôi thấy viết 3 chữ Costa (Ca Thi Đạt), khách sạn Costa ở đâu? Tôi sao chưa từng nghe nói? Không ở thành phố này sao?"
Cố Phong cười nhẹ nhàng hai cái: "Đương nhiên không ở thành phố này, bởi vì Costa căn bản không phải khách sạn, mà là một...... du thuyền xa hoa."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(Du thuyền này có thật luôn nha các thím và nổi tiếng thế giới luôn)
Dư Bảo Nguyên bị sặc một ngụm, quay đầu lại: "Du thuyền?"
"Đúng vậy," Cố Phong gật gật đầu, "Mạnh Mãng Long tiêu tiền thuê một chiếc du thuyền, đặc biệt dùng để tổ chức tiệc đính hôn và du lịch đính hôn của hắn, mời chúng ta cùng đi chơi vài ngày, em cảm thấy được không?"
Dư Bảo Nguyên sửng sốt một lúc lâu.
Đối với loại người nghèo khổ lúc mua găng tay mới cam lòng mua hai cái như cậu mà nói, du thuyền xa hoa, chỉ tồn tại trong phim truyền hình. Không nghĩ đến...... Mạnh Mãng Long vậy mà chịu chi lớn vậy.
Đó còn chỉ là tiệc đính hôn!
Dư Bảo Nguyên nghĩ, nếu kết hôn, vậy chiến trận, chắc phải gõ chiêng trống ầm trời, pháo bùm bùm, hồng kỳ phấp phới, người tấp nập......
Cố Phong nhìn bộ dạng hơi bị chấn động của Dư Bảo Nguyên, trong lòng gấp gáp: "Em nếu thích chơi cái này, tôi biết vẫn còn một chiếc Diamond Princess (*) gần đây không có hành trình, tôi thuê vài ngày cho em, dẫn em đi chơi?"
((*) chắc là chiếc Diamond Princess này chính là chiếc du thuyền được nhắc đến trên truyền hình gần đây vì có 218 người (tính đến thời điểm tui edit) nhiễm virut Covid-19; bình thường thì nó cũng là du thuyền chanh xả á)
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng: "Không hiếm lạ."
Dứt lời, trực tiếp cởi quần áo ra, trong cái nhìn soi mói của Cố Phong vào phòng tắm.
Lúc đang ngâm nước nóng, Dư Bảo Nguyên mới thả lỏng thở dài, mắt nhìn trần nhà.
Trước mặt Cố Phong không nói ra, nhưng......
Cậu thật ra cực kỳ hâm mộ Bạch Hướng Thịnh.