Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Tôi cam nguyện chịu trừng phạt


trước sau

Dư Bảo Nguyên cảm thụ ngâm nước nóng, cảm giác ấm áp thoải mái toàn thân.

Cậu nhắm mắt lại, toàn là hình ảnh như bông tuyết bay lượn.

Cậu hâm mộ Bạch Hướng Thịnh, cũng hâm mộ Mạnh Mãng Long, trừu tượng hơn mà nói, cậu hâm mộ tình cảm giữa Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long.

Không có người bên cạnh nhúng tay vào, cho dù giữa hai người từng có chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, nhưng cái đó cũng không gây tổn thương đến tình cảm của hai người, ngược lại biến thành một loại tình thú khác biệt.

Con đường của đồng tính luyến vốn không dễ đi, nhưng Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long lại không có chút dao động, cùng nhau chống đỡ, cùng nhau đi, dù có trăm ngàn bụi gai, cũng không sinh lòng buông tay.

Đây mới gọi là một đôi bích nhân, một đôi bích nhân tình cảm không chút tì vết.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên lại nghĩ đến mình.

Lúc một mình, cậu sẽ nghĩ, Cố Phong bây giờ đối tốt với mình như vậy, cậu rốt cuộc đang để ý và xa cách cái gì?

So sánh với Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long, cậu mới biết, đơn giản chính là để ý Cố Phong là người có tiền án trên mặt tình cảm. Những bức hình thân mật của Cố Phong và Trần Lập Ninh, Dư Bảo Nguyên thật ra vẫn lén lưu trong điện thoại.

Mỗi một lần nhìn, lại kích thích một lần.

Dư Bảo Nguyên nhắm hai mắt lại, tắm sạch mình, mặc áo choàng ngủ vào, đi vào phòng ngủ.

Cố Phong đang nửa nằm ở đầu giường, dùng tablet thường mang theo xử lý ít công vụ. Thấy Dư Bảo Nguyên tắm xong, hắn kéo một góc chăn ra, vỗ vỗ, "Nào, nằm đi."

Dư Bảo Nguyên nằm bên cạnh Cố Phong, ngửi mùi hormone của hắn.

Cố Phong xử lý coi như xong công việc, đặt tablet xuống bên cạnh, cả người áp sát đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên, ghé tới nói: "Chuyện du thuyền, thật sự không hâm mộ?"

"Không hâm mộ." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu.

"Chuyện này cũng không khó với tôi," Giọng Cố Phong giống như đang dụ dỗ, "Chỉ cần một câu của tôi, tôi nhất định lo liệu thỏa đáng cho em."

Dư Bảo Nguyên lắc đầu, "Tôi muốn không phải du thuyền."

"Nói cho tôi biết, là cái gì?"

Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt nghiêm túc lại chân thành của Cố Phong, hồi lâu: "Du thuyền khiến tôi nghĩ đến bác sĩ Bạch và Mạnh tổng. Hai bọn họ, vẫn luôn thật lòng với nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai đứng ở bên yếu thế trong tình cảm. Cố Phong...... hai chúng ta thì sao?"

Cố Phong ngẩn ra, qua một lúc lâu, hắn mới cúi đầu, chụt một cái lên môi Dư Bảo Nguyên: "Tôi đảm bảo, hai chúng ta bây giờ, nhất định bình đẳng. Chờ tôi trả lại hết tình cảm đã nợ em, em bỏ ra bao nhiêu, tôi đáp lại bấy nhiêu, được không?"

"Được," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, bỗng nhiên hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm nào đó, "Trước kia tôi không dám hỏi cũng không muốn hỏi, sợ chán ghét chính mình. Nhưng hiện tại, tôi muốn hỏi anh vài vấn đề, anh có thể nói thành thật với tôi không?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có thể." Cố Phong không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

Hắn bây giờ, đối với Dư Bảo Nguyên, đã không có che giấu gì nữa.

"Anh và Trần Lập Ninh, đã làm tình chưa?" Lời Dư Bảo Nguyên giống như một xâu đạn, trực tiếp đánh vào lồng ngực Cố Phong.

Cố Phong lắc đầu: "Chưa."

"Các anh ám muội bao lâu, anh nói với tôi là chưa? Anh thậm chí vì cậu ta 30 Tết chạy đến Los Angeles, các anh sẽ không ở trong khách sạn Los Angeles......"

"Không có, tôi
không lừa em," Cố Phong ôm lấy Dư Bảo Nguyên, hai bọn họ ở trong một chiếc chăn, lúc này gần sát có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, "Tôi biết tâm tư Trần Lập Ninh, cậu ta cũng vậy, được người khác theo đuổi thì sẽ không quý trọng, tôi chưa từng làm với cậu ta, chỉ là ám muội, nhiều nhất chỉ hôn thôi."

Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Nếu như cuối cùng để tôi biết, trong vụ này anh nói dối, vậy tôi sẽ trực tiếp đeo túi ôm con rời đi." "Đều là thật," Cố Phong vùi đầu vào cần cổ Dư Bảo Nguyên, "Tôi không có một câu nói dối, thật đó."

Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, "Vậy, lúc anh biết tôi mang thai con anh, anh cho tôi biết, tiềm thức anh nghĩ gì? Là cảm thấy nhiều gánh nặng và phiền phức, hay là......"

"Tôi rất vui," Cố Phong chắc chắn nói, "Lúc biết trong bụng em có con của tôi, tôi cảm thấy rất vui, thật đấy."

"Tại sao?"

"Khi đó tôi có lẽ không biết niềm hạnh phúc khó hiểu này từ đâu mà đến, nhưng hiện tại, tôi rất hiểu," Giọng Cố Phong dịu dàng hơn, giống như ánh đèn ảm đạm đầu giường, "Tôi thật ra từ sớm đã có cảm giác với em. Nhưng bởi vì một vài hiểu lầm và chưa trưởng thành của tôi, tôi rõ ràng có cảm giác với em nhưng lại liều mạng tổn thương em, đến mức bức em rời đi. Sau khi bức em đi, thực ra tôi cũng không vui, thật đó."

Dư Bảo Nguyên hơi nâng mắt, hiển nhiên có chút không tin.

"Tôi mỗi lần nhìn thấy nửa hộp tương ớt em làm mà em để lại trong tủ lạnh, tôi đều cảm thấy rất khó chịu. Nhìn thấy căn phòng trống đi một nửa, tôi đều cảm thấy trong lòng trống rỗng. Tôi có thể cảm giác được em từng bước rời xa tôi, cho nên tôi vừa tức giận vừa hoang mang, làm ra rất nhiều chuyện vô sỉ," Cố Phong thở dài, "Nhưng lúc tôi biết em mang thai con tôi, tôi vui trong lòng, bởi vì trong tiềm thức tôi cảm thấy, lần này, em chạy không thoát."

Dư Bảo Nguyên nghe Cố Phong lải nhải, không biết làm sao, cảm xúc bởi vì hâm mộ và bất an mà xao động trong lòng, vậy mà dần dần yên tĩnh lại.

Cậu ngẩng đầu, nhìn gò má anh tuấn của Cố Phong được thẩm thấu dưới ánh đèn ảm đạm: "Cố Phong, tên vô sỉ anh, nếu có một chữ không đúng, tôi cho anh ngủ phòng khách một tháng."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xí"

"Còn để anh thay tã cho Duệ Duệ một tháng."

"Hứ"

Nụ cười trên mặt Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên tăng thêm: "Còn để anh ăn cá sống tự anh nấu một tháng."

Nụ cười Cố Phong cứng đờ, một lúc lâu, mới cắn răng rầu rĩ: "...... Tôi sẵn lòng!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện