Edit + Beta: Vịt
Cố Phong và Mạnh Mãng Long ra cửa, Mạnh Mãng Long nhìn vào bên trong một cái, Bạch Hướng Thịnh đang ngoan ngoãn ăn cơm, hắn mới yên tâm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố Phong tựa vào trên tường, tận lực đè xuống không nghĩ đến chuyện Dư Bảo Nguyên, nhìn Mạnh Mãng Long nói: "Mạnh tổng có chuyện gì, sao không nói trước mặt bác sĩ Bạch?"
Mạnh Mãng Long từ trong túi móc thuốc ra, vừa định hút một ngụm, lại nghĩ tới ở đây cấm thuốc, buồn buồn thả thuốc lá lại trong túi.
Hoàn toàn không có vẻ sinh long hoạt hổ lúc nãy ở trước mặt Bạch Hướng Thịnh.
"Có khó xử?" Cố Phong hỏi.
Mạnh Mãng Long nghĩ mở đầu, một lúc lâu, lại vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu, "Có chút việc, xin anh hỗ trợ."
"Anh nói."
Mạnh Mãng Long hít sâu một hơi, nhìn Cố Phong, trịnh trọng nói: "Khoảng thời gian này, tôi không đưa cơm được cho vợ tôi, cũng không đưa em ấy đi làm được, tôi cũng sẽ không ở cùng em ấy nữa."
Trong lòng Cố Phong hơi giật mình, không khỏi chân mày gảy nhẹ.
Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long, quan hệ tốt thế nào, hắn biết.
Mạnh Mãng Long chỉ thiếu không cất Bạch Hướng Thịnh vào trong túi, đến đâu cũng mang theo. Bộ dáng cưng vợ yêu vợ sợ vợ kia, đàn ông phụ nữ khác đều cười mắng một tiếng hèn nhát, nhưng trong lòng ai không muốn có ông chồng vừa dương cương vừa trung khuyển vừa lợi hại như vậy?
Hắn hiện tại nói ra như vậy, khiến Cố Phong không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mạnh Mãng Long đi tới trước cửa, lặng lẽ mở ra một khe, xác nhận vợ nhà mình không nghe lén, thở phào, kéo Cố Phong lại đi cách một đoạn, mới tiếp tục mở miệng: "Cho nên, khoảng thời gian này, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi chăm sóc Thịnh Thịnh."
"Anh rốt cuộc có khó xử gì?"
Mạnh Mãng Long thở dài: "Trong nhà làm ầm ĩ. Lúc trước tôi từng nói với anh, con cái Mạnh gia nhiều, một mực tranh quyền. Tôi mặc dù làm Tổng giám đốc, nhưng cổ phần và quyền lực trong tay cũng không nhiều hơn người khác bao nhiêu. Đoạn thời gian trước tôi vẫn luôn phân cao thấp với đám Mạnh Xuyên Mạnh Hà, đến bây giờ có không ít người đứng ở phía tôi, cổ quyền cũng chiếm được ưu thế."
Cố
Phong gật gật đầu, đối với không ổn định khoảng thời gian này của Xây dựng Trung Thiên, hắn cũng nghe nói.
"Mạnh Hà biết chuyện tôi và Thịnh Thịnh hai người đàn ông lập gia đình, làm ầm ĩ đến nhà," Mạnh Mãng Long mệt mỏi nhíu mày, xoa huyệt thái dương của mình, "Tôi dứt khoát bới nát chuyện này. Khoảng thời gian này trong nhà làm ầm ĩ dữ quá, tôi dứt khoát không nể mặt, đuổi hết mấy tên tâm hoài quỷ thai (*) dùng thủ đoạn tàn nhẫn kia ra. Chỉ có Mạnh Xuyên."
((*) tâm hoài quỷ thai: trong lòng đầy ý nghĩ xấu xa)
"Mạnh Xuyên," Cố Phong nghĩ lại tướng mạo người này, "Người này tôi có ấn tượng."
"Ừ," Mạnh Mãng Long nói, "Người này biết thế cục không tốt, không đấu lại tôi, cuỗm tiền chạy."
Cố Phong cho rằng hắn nói là chuyện này, liền gật đầu nói: "Phía tôi cũng tăng thêm nhân viên, giúp anh tìm địa chỉ ẩn thân của Mạnh Xuyên."
"Tôi cũng rất muốn tìm ra hắn," Trong ánh mắt Mạnh Mãng Long chợt xoẹt qua một tia sát phạt, hắn lấy điện thoại ra, ấn mở một giao diện, "Tôi nói nhiều như vậy, sở dĩ hiện tại muốn để anh giúp tôi trông coi Thịnh Thịnh một khoảng thời gian, là bởi vì Mạnh Xuyên dùng số mới gửi cho tôi cái này."
Cố Phong nhận lấy điện thoại Mạnh Mãng Long vừa nhìn, cả người nhất thời chấn động.
Đó là một tin nhắn kèm hình ảnh.
Hình ảnh rất đơn giản, là một tấm hình của Bạch Hướng Thịnh, chính diện nhìn ống kính, mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Vấn đề ở chỗ, bức hình này bị xử lý.
Sau khi trải qua xử lý, tấm hình này, rõ ràng chính là một bức di ảnh khiến người ta sởn gai ốc.