Edit + Beta: Vịt
**** Trong khoảng 1 tháng tới vì bận nên tui hơi bỏ bê nhà, nhưng tui vẫn duy trì ngày 1 chương bộ này nhé
Cả người Cố Phong giật nảy, hắn nhất thời kịp phản ứng: "Đây là......"
"Mạnh Xuyên trốn ở chỗ nào đó," Mắt Mạnh Mãng Long đỏ ngầu, "Hắn uy hiếp tôi."
Cố Phong nhất thời hiểu tầm quan trọng của chuyện này, cũng nhất thời hiểu, tại sao Mạnh Mãng Long phải tránh Bạch Hướng Thịnh, không cho y biết.
Lúc người yêu không biết, vì y bảo vệ tất cả, vì y che gió che mưa, chắn tất cả tàn sát khốc liệt hung hiểm tà ác ở trước ngực, sau đó quay đầu, cười ôn hòa với người yêu một tiếng, giống như bình thường.
Trong lòng Cố Phong có chút dao động.
"Cố tổng, chuyện này nhờ cậy rồi." Mạnh Mãng Long cúi đầu thật sâu.
"Không có vấn đề," Cố Phong trả di động lại cho hắn, "Nhưng mà...... Muốn gạt bác sĩ Bạch, không đơn giản."
"Anh yên tâm," Mạnh Mãng Long hít sâu một hơi, "Tôi sẽ giải thích cho em ấy, tôi có cách."
Cố Phong cũng không tiện nói gì, hồi lâu, chỉ gật gật đầu.
Hai người đàn ông nói xong đề tài nặng nề, từng người đều trầm mặc một hồi, sau đó mới vỗ vỗ vai nhau, bày tỏ khích lệ.
Mạnh Mãng Long nói: "Vậy thì làm phiền anh. Đến lúc đó liên lạc Wechat, tôi vào trước."
"Ừ, đi đi."
Mạnh Mãng Long khẽ gật đầu, xoay người đi tới phòng Bạch Hướng Thịnh.
Cố Phong bên này vừa ra cửa lớn bệnh viện, đi tới bên xe mình, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra vừa nhìn, là số lạ.
Vừa nhận điện, chỉ nghe thấy bên kia có một giọng nữ rụt rè hỏi: "Xin hỏi, xin hỏi...... Là, là Cố tổng sao?"
"Cô là ai?"
"Tôi......" Nữ sinh bên kia dường như rất khẩn trương, "Tôi là nhân viên Hà Tuệ của Siêu Cấp Nguyên Bảo, Cố tổng anh đang bận sao? Anh...... có thể đến Siêu Cấp Nguyên Bảo chút không?"
Cố Phong đột nhiên cảm thấy sự tình có chút không đúng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Vừa nãy có một đám lưu manh, đến quán phá rối, đập phá cửa sổ trong quán."
Tay Cố Phong cầm điện thoại nhất thời căng thẳng, ánh mắt bén nhọn, "Tôi lập tức đến."
Xe Cố Phong lái rất nhanh, khoảng 10 phút đã đến Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Hắn đỗ xe ở một bên, mở cửa xe ra nhanh chóng đi tới cửa quán.
Cách khá xa không thấy rõ, đến gần là có thể nhìn thấy, cửa sổ bảo vệ quán bằng thủy tinh đã bị đập vỡ nát, mấy cái bàn trong quán bị lật, ghế xiêu vẹo ngã trên đất, trên mặt đất dường như còn có trà sữa đổ, ướt nhẹp một mảng.
Hắn vội vàng đẩy cửa ra, vừa nhìn vào trong, Dư Bảo Nguyên đang ở bên trong chậm rãi từ từ đỡ một cái ghế dậy.
Hà Tuệ thấy hắn, rụt rè kéo kéo Dư Bảo Nguyên: "Boss,
Cố tổng tới rồi."
"Ừ." Dư Bảo Nguyên không có phản ứng gì, sắc mặt nhàn nhạt ngoài ý muốn.
Cố Phong mấy bước đi tới, kéo tay Dư Bảo Nguyên lại, trên dưới nhìn một lượt: "Không sao chứ?"
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, thu tay mình lại: "Không sao."
Cố Phong quay đầu nhìn Hà Tuệ: "Xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Hà Tuệ đầu tiên là liếc Dư Bảo Nguyên một cái, thấy boss nhà mình không có phản ứng gì, mới nói với Cố đại tổng tài khí tràng cường đại này: "Vừa rồi có mấy tên giống như lưu manh, đến quán nói muốn uống trà sữa. Chúng tôi chọn đơn cho bọn họ, nhưng bọn họ sau khi uống lại nói đau bụng, muốn boss lập tức bồi thường. Boss không chịu, cảm thấy bọn họ chơi xấu lừa bịp tống tiền, bọn lưu manh này liền nổi cáu, trực tiếp ở trong quán cãi lộn, còn đẩy ngã bàn đập phá cửa sổ nghênh ngàng rời đi."
Cố Phong coi như rõ ràng ngọn nguồn sự việc, gật gật đầu, vừa định nói gì đó với Dư Bảo Nguyên, phía sau liền truyền đến một giọng nam khác.
"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Phong quay đầu vừa nhìn, là chàng trai trẻ tuổi, thân hình thẳng tắp, đầu cua ngắn ngủn và con ngươi đen sáng ngời, khuôn mặt này hơi quen.
"Tưởng thiếu gia," Từ Giai Giai một mực ở bên cạnh quét sàn kêu một tiếng, vẫy vẫy tay với Tưởng Hạo: "Tối muộn gọi anh tới, xấu hổ quá."
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên, thấy trong mắt cậu cũng là một tia nghi ngờ, giờ coi như rõ ràng.
Lưu manh đập phá quán, đoán chừng Dư Bảo Nguyên cậy mạnh muốn tự thu dọn tàn cuộc. Hai nhân viên này lại không yên tâm, giấu Dư Bảo Nguyên, lén lén lút lút, một người gọi hắn tới, một người gọi Tưởng thiếu gia tới.
Hắn nhìn Tưởng Hạo, Tưởng Hạo cũng đang nhìn chằm chằm hắn. Hồi lâu, Tưởng Hạo dời tầm mắt đến trên người Dư Bảo Nguyên, lo lắng trước tiên sờ sờ tay Dư Bảo Nguyên: "Bảo Nguyên, cậu không sao chứ?"
Động tác thân mật này, trong nháy mắt, khiến sắc mặt Cố Phong chợt khó coi.