Edit + Beta: VịtDư Bảo Nguyên nhẹ nhàng thu tay về, tận lực cười nói: "Tôi không sao đâu. Hà Tuệ Từ Giai Giai hai người bọn họ sao vậy chứ, cũng chỉ là chút thời gian dọn dẹp mặt tiền cửa hàng, sao lại gọi người khác đến."
Hà Tuệ le lưỡi: "Em lo bọn người kia sẽ quay lại mà, an toàn quan trọng."
"Được rồi, các em về đi," Dư Bảo Nguyên giơ giơ cằm với hai người Hà Tuệ, "Chỗ này rất nhanh là có thể thu dọn xong thôi."
"Bọn em......"
"Về đi," Ngữ khí Dư Bảo Nguyên hơi nặng chút, có thể nghe ra ý trịnh trọng trong đó, "Hiện tại vừa lúc, về muộn chút nữa, trên đường không có người, hai cô gái các em không an toàn."
Hà Tuệ và Từ Giai Giai liếc mắt nhìn nhau, lại thấy hai đại nam nhân khỏe mạnh cường tráng ở đây, cũng không lo lắng nữa. Hai người bọn họ gật gật đầu, "Vậy bọn em đi trước."
"Ừ, đi đi, trên đường cẩn thận."
Đợi đến lúc bọn Hà Tuệ rời đi, Dư Bảo Nguyên mới quay đầu nói với Tưởng Hạo: "Tưởng nhị, anh cũng về đi, chỗ tôi không sao rồi."
Tưởng Hạo không nói chuyện, cùng Cố Phong giúp Dư Bảo Nguyên khiêng tất cả bàn bị lật lên, ghế cũng xếp xong, anh mới xoa xoa lấm tấm mồ hôi trên trán: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Cố Phong vẫn hơi khó coi như cũ, bất quá cũng không lên cơn, liếc Tưởng Hạo một cái, nói sơ qua chuyện lúc nãy.
Trên mặt Tưởng Hạo hiện lên một tia lo lắng: "Đang yên đang lành, sao lại đụng phải loại khốn khiếp này đi vào?"
"Tôi cũng không biết," Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, đi tới sau quầy đỡ bình trà và cafe bị đổ dậy, "Chắc là làm ăn tốt chọc phải ai đó đi."
"Cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định tra rõ ràng giúp cậu." Tưởng Hạo trịnh trọng gật đầu nói.
"Không cần," Cố Phong vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói chuyện. Hắn quay đầu nhìn Tưởng Hạo, gật gật đầu, "Là cậu hai Tưởng gia nhỉ?"
Tưởng gia mặc dù không có thế giao với Cố gia, nhưng dù trong cũng là trong xã hội thượng lưu thường xuyên, cho dù không quen, cũng biết 2-3 phần. Tưởng Hạo cũng hơi gật đầu, vươn tay với Cố Phong: "Cố tổng."
Cố Phong bắt tay với anh, liền buông ra, "Ở đây không có chuyện gì rồi, Tưởng nhị thiếu về trước đi."
"Tôi ở lại thêm một lát, thân thể Bảo Nguyên không tiện, tôi muốn giúp."
"Không cần đâu," Trong mắt Cố Phong có thâm ý lưu chuyển, "Tôi là cha ruột của đứa nhỏ trong bụng Bảo Nguyên, tôi ở đây là được, anh có thể về rồi."
Tưởng Hạo vừa nghe Cố Phong nói, giống như hơi nghe ra chút ý ở ngoài lời: "Nhiều người nhiều trợ thủ. Bảo Nguyên một mình ở đây,
có lẽ cần nhiều người hỗ trợ, cũng dễ có nhiều lựa chọn."
Dư Bảo Nguyên đưa một hộp hạt cafe tới trong tay Tưởng Hạo: "Lần trước đáp ứng đưa hạt cafe cho anh, anh cầm về đi. Chỗ tôi không có chuyện gì khác rồi, anh về trước đi."
Tưởng Hạo vẫn muốn giúp thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên trì của Dư Bảo Nguyên, cũng không muốn khiến cậu khó xử nữa, cầm hạt cafe, dặn dò tỉ mỉ Dư Bảo Nguyên một phen, bỗng nhiên sâu sắc nhìn Cố Phong một cái, xoay người rời đi.
Tầm mắt Cố Phong nhìn hạt cafe trong tay anh, hơi không vui.
Hắn cũng không nhớ mình đã bao lâu không uống cafe Dư Bảo Nguyên đích thân nấu rồi.
Mùi vị kia, rất hoài niệm.
Không thể không nói, rất muốn tìm lại.
Lúc này trong quán chỉ còn lại hai người Dư Bảo Nguyên và Cố Phong. Hai người bọn họ không nói chuyện với nhau, Cố Phong ở trong trầm mặc giúp Dư Bảo Nguyên thấm trà sữa trên mặt đất, lại khắp nơi bận rộn một phen, ngoại trừ thủy tinh bị đập vỡ, những vật khác đều trở về chỗ cũ.
"Ngày mai tôi báo án giúp em," Cố Phong trầm mặc hồi lâu, mới lại nói, "Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ đốc thúc bắt đám người này."
Dư Bảo Nguyên ừ một tiếng, ngơ ngác nhìn cửa sổ thủy tinh lớn bị đập vỡ.
"Em...... vẫn ổn chứ?"
Dư Bảo Nguyên vẫn như cũ ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ thủy tinh bị đập vỡ vụn kia, một lúc lâu, chán nản mà ngồi một bên: "Mẹ kiếp, ông đây chỉ muốn an phận mở quán, cuộc sống an ổn qua, lại mẹ nó chọc phải thứ gì!"
Cố Phong không tiếng động ngồi bên cạnh cậu: "Sẽ tốt hôi."
"Một khắc cũng không yên," Dư Bảo Nguyên lấy tay đỡ trán, nhắm hai mắt lại, không để lộ một chút tâm tình, "Mấy năm nay từng chuyện một tới, hầu như toàn chuyện bực mình, một khắc cũng không yên."
"Hiện tại không sao rồi." Lời Cố Phong mang theo an ủi, ngữ khí nhẹ nhàng hơn một phần.
Dư Bảo Nguyên lộ ra một nụ cười hơi gian nan, tự giễu nói: "Tôi biết cuộc sống không dễ dàng, nhưng con mẹ nó cũng quá khổ sở......"