Hai tiếng sau, trên sa mạc mênh mong vô bờ bến có một thiếu niên tóc vàng, dang người thấp bé đang đứng đờ người ra, thiếu niên đó là Isora, hắn nhìn lên trời một lúc thật lâu rồi thở dài hỏi.
- Goro, đường nào đi về thuyền?
Garuda Goro nói.
- Xa quá, không thể quét được.
Isora nói.
- Ông bớt sạo đi, tầm quét của ông là hơn 1000km, từ đây đến thuyền Going merry còn chưa tới 100km. Ông nói quá xa, ai tin?
Garuda Goro nói.
- Kệ cậu có tin hay không, tóm lại là quá xa.
Sau đó Garud Goro lại cười nói.
- Hay là cậu tự cảm ứng thử xem.
Isora nói.
- Nếu tôi cảm ứng được thì đã không kêu ông rồi... Đồ keo kiệt! Được rồi, tôi không tin là tôi không tự tìm đường được. Chỉ cần tìm được đường về Erumalu là sẽ tìm được đường về thuyền thôi. Tới lúc đó tôi sẽ ngủ một giấc thật đã...
Sau đó Isora vừa lẩm bẩm vừa đi về phía trước... Trở lại hai tiếng trước, khi Isora rời đi, không khí lại bắt đầu im lặng, Luffy nghiêm túc nhìn Vivi, Ace nói.
- Cậu ta khá nóng tính nhỉ.
Usopp hỏi.
- Không gọi Isora lại à?
Chopper nói.
- Để tớ đi gọi Isora lại.
Zoro kéo Chopper lại nói.
- Kệ cậu ta đi.
Chopper hỏi.
- Tại sao?
Nami nói.
- Cậu ấy đang nổi giận, gọi lại không được đâu.
Vivi nói.
- Thật xin lỗi, vì tớ mà Isora bỏ đi.
Sanji rút điếu thuốc ra đặt lên môi nói.
- Vivi, cô không cần bận tâm đến lời tên đó nói đâu. À, đúng rồi. cô có ý định làm gì không?
Vivi suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Đất nước không có khả năng để mắt tới từng ngôi làng. Điều tuyệt vời nhất mà mỗi ngôi làng làm được là duy trì nền hòa bình của họ.
Nami hỏi.
- Vậy là, chúng ta sẽ mặc kệ họ?
Vivi nói.
- Không, tớ muốn thử họ đã.
Nami hỏi.
- Cậu muốn thử thế nào?
Vivi nói.
- Nếu bọn giả mạo kia có lòng muốn bảo vệ ngôi làng, thì tớ nghĩ họ có tự gọi là quân phiến loạn hay anh hùng cũng được.
Ace hỏi.
- Vậy là cô muốn thử lòng họ à?
Vivi nói.
- Ừ, dù không hay cho lắm, nhưng đó là những gì tớ muốn nhờ mọi người.
Luffy nói.
- Nghe rất thú vị! Làm thôi!
....
Quay lại trên sa mạc, Isora nhíu chân mày nhìn một con bò cạp to bằng căn nhà ở trước mặt nói.
- Nè Goro, con này ăn ngon không?
Garuda Goro nói.
- Dù thịt của nó có ăn ngon thế nào đi nữa thì khi đưa vào tay cậu nó cũng sẽ thành món ăn địa ngục thôi. Quan tâm nó ngon hay không để làm gì?
Isora rút kiếm ra nói.
- Ông nói cũng đúng...
Mười phút sau, Isora lôi con bò cạp khổng lồ đi về phía một cái rặng đá cách đó không xa, dùng kiếm phá bỏ lớp vỏ dày của bò cạp, sau đó lấy thịt ra rồi đốt lửa lên bắt đầu nướng. Khi ăn uống xong Isora dựa vào vách của một tảng đá thật cao, nhắm mắt lại nói.
- Tôi ngủ một chút đây, nếu có nguy hiểm thì gọi tôi dậy nhá Goro.
...
Lại hai tiếng trôi qua Isora mở mắt ra nhìn lên trời hồi lâu sau đó thở dài nói.
- Aizzz... Thật là yên tĩnh...
Garuda Goro nói.
- Không phải cậu thích yên tĩnh à?
Isora nói.
- Từ lúc lên thuyền có bao giờ tôi được yên tĩnh đâu, bây giờ được một lúc yên tĩnh thì lại không quen lắm...
Isora đứng dậy vươn vai nói.
- Ngủ đã rồi, tiếp tục lên đường thôi.
Garuda Goro hỏi.
- Không phải cậu nói là về thuyền à, sao lại đi hướng đó?
Isora nói.
- Tôi không biết đường về thuyền, ông lại không nói gì thì tôi phải đi tìm nơi có người để hỏi thôi. À mà...
Isora quay đầu nhìn về hướng ngược lại hỏi.
- Ý ông là hướng này mới là hướng đi về thuyền à?
Garuda Goro nói.
- Không, tôi không chắc. Nếu cậu đi hướng đó mà lạc đường nữa thì chỉ có chết trên sa mạc thôi đấy.
Isora khinh thường nói.
- Ông hù con nít à? Tôi biết bay đó, không chết được đâu. Đồ ngốc!
Garuda Goro bất ngờ nói.
- Thì ra cậu còn nhớ là cậu bay được à...
Isora quấn năng lực quanh hai tay tạo thành đôi cánh bay lên không, vừa cấp tốc tiến về phía ngược lại vừa hỏi.
- Trí nhớ của tôi rất tốt.
Garuda Goro nói.
- Ừ! “Rất tốt” cơ đấy!
Isora nghiếng răng nói.
- Ông ra đây, tôi hứa sẽ không chém chết ông!
Garuda Goro nói.
- Không nói đến chuyện tôi có ra được hay không, dù tôi ra được thì cậu cũng chưa đủ trình để chém tôi đâu.
Isora nói.
- Ông tự tin quá nhỉ?
Garuda Goro nói.
- Là vì sức mạnh của tôi là đẳng cấp! Đẳng cấp là mãi mãi! Cậu hiểu không?
Isora khịt mũi nói.
- Giỏi thì ông đánh tôi xem! Đẳng cấp nói khoác thì đúng hơn!
Cứ như vậy, Isora vừa bay trên trời vừa cãi nhau với Garuda Goro, bay một lúc lâu, khi mặt trời sắp lặng mất Isora vẫn chưa tìm thấy người nào, vì vậy hắn tìm một rặng đá khá lớn đáp xuống ngủ thiếp đi... Hôm sau khi Isora còn đang trong giấc mộng thì.
- Bùm!
Một tiếng pháo vang lên, Isora giật mình ngồi dậy sau đó lại nghe thấy tiếng hét của Luffy.
- Gomu Gomu no...
- Để anh lo! “Hỏa Quyền!”
Isora đờ người ra một lúc mới nói.
- Mình đi theo họ từ hôm qua đến giờ à?
Garuda Goro nói.
- Chính xác thì cậu đi trước họ cả ngày đường, nếu không phải cậu ngủ tới giờ này thì đã đi tới thủ đô Alabasta luôn rồi.
Isora vuốt mặt nói.
- Sao ông không nói sớm?
Garuda Goro nói.
- Nói gì? Tôi đâu biết gì đâu! Không hề biết gì hết!
Isora cắn răng nói.
- Ông ra đây, tôi hứa chỉ chém đứt hai chân của ông sau đó cắt lưỡi của ông thôi.
Garuda Goro nói.
- Cậu chém tôi không được!
Isora im lặng nhìn nhóm mũ rơm và Ace ngồi nói chuyện với một ông chú và hai đứa bé, vì quá xa nên hắn không nghe rõ là họ đang nói gì với lại nửa ngày hắn chưa ăn gì nên hắn chỉ nhìn một lúc rồi trực tiếp rời đi, lần này Isora đã biết hướng nào đi đến thủ đô Alabasta cho nên hắn trực tiếp quay đầu đi ngược hướng, hắn không bay, là vì cần tiết kiệm sức khỏe và cần săn thức ăn. Tôi hôm đó, Isora đang ăn một con thằn lằn nướng thì một tiếng nói vang lên.
- Ra là cậu ở đây. Xem ra cậu cũng không yên tâm về thuyền nhỉ.
Isora quay đầu lại nhìn rồi nói.
- Là Ace à. Thật ra không phải tôi không yên tâm, mà tôi quên mất hướng nào đi về thuyền rồi.
Ace nói.
- Vậy à? Có phiền không nếu tôi ngồi xuống ăn một miếng?
Isora nói.
- Nếu dạ dày của anh đủ tốt thì cứ tự nhiên.
Ace đưa một túi nước ra nói.
- Uống không?
Đợi Isora cầm lây túi nước, Ace mới cầm thịt lên cắn một miếng, sau đó Ace lập tức phun ra, Isora thấy vậy thì nói.