Trần Kính Tông không thèm để ý mà liếc nhìn bà ta một cái, hắn cõng Hoa Dương đi tới phía trước, không có bất kỳ sự khác thường nào.
Tề thị vẫn không yên lòng, vẫn nghi ngờ có phải Trần Kính Tông đã cầm đi sổ sách của bà ta hay không, nhưng bà ta lại không thể chủ động để lộ sổ sách, lại không có cớ để đi lục soát người Trần Kính Tông, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng một đôi phu thê kia càng lúc càng đi xa.
Trần Kính Tông đi rất nhanh, hắn đi vượt qua hai nhà Trần Hiếu Tông và Trần Bá Tông, đi tới bên mẫu thân Tôn thị.
“Nương, chúng ta đi trước.
” Trần Kính Tông khá lễ phép với mẫu thân, hắn lên tiếng chào hỏi.
Tôn thị cười nói: “Đi thôi đi thôi, trên đường cẩn thận.
”Trần Kính Tông gật đầu, bởi vì con đường phía trước không có người, hắn có thể đi nhanh hơn, Triều Vân và Triều Nguyệt phải chạy chậm mới có thể đuổi theo, Triều Vân còn bị vấp ngã, nửa gương mặt đều dính bùn, Hoa Dương lại vừa đồng cảm vừa buồn cười, bảo hai nàng ấy cứ từ từ mà đi, không cần phải gấp.
Lúc này, trên đường cũng chỉ có nàng cùng Trần Kính Tông.
“Chàng tìm được rắn từ chỗ nào vậy?”Nhớ đến con rắn kia, cả người Hoa Dương lập tức không được tự nhiên.
Trần Kính Tông: “Khắp nơi trên núi đều có, muốn tìm vài con rất đơn giản.
”Hoa Dương: “…”Nếu như hắn nói vậy từ sớm, thì nàng thà rằng bị lũ lụt cuốn đi chứ cũng không muốn lên núi.
“Thật sự có sổ sách, bây giờ chàng tin chưa?” Xua đi những suy nghĩ kia, Hoa Dương khẽ vỗ bả vai hắn.
Trần Kính Tông im lặng.
Hoa Dương chỉ cho là hắn chấp nhận, dù sao thì hắn không có khả năng nghĩ đến lời giải thích hợp lý nào khác.
Mây đen chồng chất trên không trung dần dần tản đi, một tia nắng chiếu tới từ phía đông.
Giọt sương trên lá cây lập loè tỏa sáng, mặc dù đường đất lầy lội không chịu nổi, nhưng lại toát ra một loại hơi thở bùn đất tươi mát.
Trần trạch bên này, đã có một nhóm người hầu đang bận rộn, một dòng nước bùn cuồn cuộn chảy ra từ lỗ thoát nước ở góc tường.
Trần Kính Tông cõng Hoa Dương bước vào Tứ Nghi Đường, không để ý đến hai gã sai vặt đang cúi đầu quét dọn trong viện, đi thẳng đến trước cửa phòng.
Hoa Dương đưa chìa khóa cho hắn.
Trần Kính Tông mở khóa, đẩy cửa ra, một làn hơi ẩm ập vào mặt, bởi vì mới hai ngày ngắn ngủi