Món tiền thứ nhất trong cuốn sổ sách này của Tề thị, có thể ngược dòng tìm hiểu về thời điểm nàng mới vừa gả vào Trần gia, lúc ấy Trần Đình Giám đã làm quan ở kinh thành.Hơn hai mươi năm, suốt quá trình Trần Đình Giám được lên chức, những quà biếu mà Tề thị nhận được cũng càng ngày càng nhiều và số tiền của mỗi món quà biếu cũng càng ngày càng cao.Tề thị là một người cẩn thận, vào mỗi cuối năm, bà ta sẽ còn cố ý tính ra tổng tiền thu được của năm nay.Hoa Dương tò mò Tề thị trước mắt rốt cuộc đã tham lam bao nhiêu, nàng lật từng tờ một rất nhanh, trên cơ bản thì đọc nhanh như gió, ánh mắt chỉ hơi dừng lại ở bên trên số tiền thu lớn.Trần Kính Tông im lặng từ đầu đến cuối, mãi đến khi Hoa Dương lật đến ghi chép của năm ngoái, hắn mới đè trang sổ lại.Hoa Dương biết hắn muốn nhìn kỹ.Dù cho giữa phụ tử huynh để có cãi vã khó nhìn đến đâu, thì hắn cũng là dòng dõi của Trần gia, mà sổ sách này lại có quan hệ với nhiều bên, Trần Kính Tông không có khả năng không chăm chú.Tề thị nhận được tiền từ quan viên địa phương, cũng có nhận từ các gia đình giàu có và thương nhân, với nhiều lý do khác nhau.Hoa Dương nhíu mày: “Những người này muốn hối lộ phụ thân hoặc là huynh đệ chàng nhất, bọn họ không trực tiếp đi tìm các người, sợ là đã từng bị từ chối, cho nên mới chuyển sang hướng khác là tìm đến Tề thị.
Mà trong tay Tề thị lại không có quyền, bà ta cũng không dám mở miệng thay các ngươi nói chuyện, không làm được chuyện gì, vậy vì sao những người kia còn không ngừng đưa bạc cho Tề thị?”Trần Kính Tông: “Tề thị không ngốc.
Nếu yêu cầu hành động ngay lập tức, bà ta không giúp được và cũng không dám nhận.
Tuy nhiên một số người có tầm nhìn xa, họ chỉ muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với Trần gia trước, tương lai đến khi có việc cần xin người khác thì lại mở miệng sau, như thế này thì Tề thị mới dám nhận.
Đưa tiền cho người ta, nghĩ đến chuyện tiền đã chảy vào Trần gia, là tương đương với việc nắm giữ điểm sơ hở của Trần gia, sau này lúc mở miệng thì vì che giấu mà lão già cũng phải giúp đỡ một hai, thế nên bọn họ mới dám tiếp tục đưa tiền.”“Còn một loại tình huống khác, chính là sau khi có người đưa bạc, họ đã ra ngoài lấy chuyện này diễu võ giương oai, những người khác thì kiêng kị Trần gia, tự nguyện giúp đỡ người đó, vì vậy mà, có tốn tiền cũng đáng.”Đôi phu thê vừa xem vừa thảo luận, bỗng nhiên, Hoa Dương nhìn thấy một ghi chép đặc biệt trong sổ sách.“Mùng mười tháng ba, hai cây nhân sâm được gửi đến từ kinh thành, thay thế bằng rễ cây thương lục để sắc thuốc, bán lại với giá ba ngàn lượng.”Đời trước, Hoa Dương chỉ thấy được tổng nợ trong sổ sách này