4 tiếng qua đi, khám nghiệm tử thi kết thúc.
Lâm Yêm bỏ xuống dao phẫu thuật, sau lưng đã ướt đẫm: "Xong, đã lấy mẫu đủ cả rồi chứ?"
Một trợ lý Pháp y gật đầu: "Dạ, lát nữa sẽ đưa đến phòng hoá nghiệm."
"Ghi chép?" Nàng nhìn sang Đoạn Thành, cậu vỗ phạch phạch Camera: "Không thành vấn đề, đều ở đây."
Nàng hơi nâng cằm tỏ rõ đã biết, xoay người, ném bỏ bao tay vào sọt rác, lúc cúi đầu trong nháy mắt, có chút hoảng thần.
Từ góc độ của cậu ta nhìn qua, sườn mặt của Lâm Yêm dưới ánh đèn trắng sáng quá mức tái nhợt.
Đoạn Thành thấy nàng bất động liền hỏi: "Pháp y Lâm?"
Lâm Yêm quay đầu nói: "Mô phổi, tim, gan của nạn nhân, cùng với tuỷ xương và dịch tuỷ răng mang đi xét nghiệm tảo cát*."
(* Tảo cát: hay còn gọi tảo Silic, được dùng phổ biến để quan trắc các điều kiện môi trường trong quá khứ và hiện tại, đặc biệt liên quan đến các thành phần chất lượng của nước.)
Phương Tân hơi chút chần chừ: "Xét nghiệm tảo cát phải đưa lên tỉnh."
"Bao lâu thì có kết quả?"
"Chắc khoảng hai ngày hoặc lâu hơn."
"...." Lâm Yêm hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn mắng chửi người: "Một việc đơn giản như vậy, năm hai Đại học tôi đã làm qua rồi, các người còn phải chuyển đến tỉnh, sao không chuyển thẳng đến Trung Ương luôn đi?"
"Không dối gạt chị, Tổ điều tra chúng ta kinh phí có hạn, nhân lực cũng không nhiều, đến cả thi thể mấy vụ án giết người trước kia đều phải uỷ thác bên thứ ba tiến hành nghiệm thi, không phải làm không được mà là...."
Một Pháp y khác tiếp lời.
Lâm Yêm chán nản nhíu mày: "Chung quy chính là tiền chứ gì, vậy thì dễ thôi, tôi đi nghỉ ngơi trước, các người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi."
Nàng ngửa đầu ra sau, duỗi thẳng cái eo, vênh váo hất cằm bước ra ngoài.
Lưu loát cởi ra bộ quần áo ám đầy mùi xác chết vứt đi, Lâm Yêm bước vào dưới vòi sen phòng tắm, nhiệt độ nước rất lạnh, lúc tia nước xối thẳng xuống người nàng cũng là lúc thân thể nàng rùng mình rét run, một tay chống đỡ vách tường, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Năm phút sau, Lâm Yêm lau tóc bước ra, từ trong túi lấy chai nước hoa đắt đỏ phun xịt vô tội vạ lên người cứ như nó không phải được mua bằng tiền, thẳng đến khi cảm giác được cái mùi hôi thối còn sót lại chút ít kia dần bị che lấp, nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy ra hộp kẹo cao su cất trong ngăn tủ.
Nàng bật nắp, đổ hai viên vào lòng bàn tay, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào, quay đầu lại, Tống Dư Hàng đang đứng trong góc tối lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh đèn trong phòng thay quần áo không quá sáng, Lâm Yêm cười cười: "Có việc?"
Nàng đóng ngăn tủ, hất tóc bước ra, thuận tay đưa cho Tống Dư Hàng hộp kẹo: "Kẹo cao su, giúp tinh thần tỉnh táo, muốn hai viên không?"
Tống Dư Hàng từ chối: "Không cần, tôi đến hỏi cô về kết quả nghiệm thi."
Lâm Yêm dừng bước, ngáp một cái: "Đại tỷ, phiền chị nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, Cục cảnh sát thì có quyền bắt buộc mọi người phải tăng ca liên tục sao?"
Nàng vừa nói vừa quay đầu lại, không có dấu vết son phấn trêи mặt nàng, tố nhan thanh lệ, màu da quá mức trắng nõn, cùng quầng thăm dưới bọng mắt vì không chợp mắt cả đêm.
Tống Dư Hàng nhìn đồng hồ: "Bây giờ là rạng sáng 5h30", cho cô 1 tiếng nghỉ ngơi, 6h rưỡi bắt đầu họp."
Lâm Yêm trượt chân, nghiếng răng nghiếng lợi: "Cô có phải người không vậy?"
Tống Dư Hàng môi cười nhưng đáy mắt thì không: "Không phải."
Lâm Yêm tỏ vẻ tán đồng gật đầu: "Cũng đúng, người như cô trách không được hơn 30 tuổi vẫn còn độc thân, tôi thấy cô cũng đừng hại anh tôi, sống độc thân một mình sẽ tốt cho mọi người."
"Có độc thân hay không không quan hệ, hai người ở bên nhau thì sẽ hạnh phúc vui sướиɠ sao?" Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giống như không đồng ý quan điểm nàng vừa đặt ra.
Lâm Yêm phản bác theo bản năng: "Đương nhiên.... Hai người so với một mình thì tốt hơn, ít nhất.... sẽ có người chịu lắng nghe mình nói chuyện, tuy rằng, đó chỉ là mấy chuyện sâu bọ vặt vãnh."
Lâm Yêm chính là người như vậy, nàng sợ cô đơn, sợ đêm khuya tỉnh dậy một mình trong căn phòng trống rỗng, sợ hãi những giấc mơ nhìn thấy Sơ Nam, càng sợ hãi giấc mơ ấy cứ đeo bám mình day dẵng.
Nàng cần một người ở bên cạnh lắng nghe những chuyện nhảm nhí của chính mình.
Cho dù người đó chỉ yêu thân thể nàng, yêu tiền của nàng, không sao cả, vì nói cho cùng nàng ngoài tiền ra thì cái gì cũng không có.
Còn vui vẻ hạnh phúc? Đó là thứ gì?
Kể từ lần sinh nhật thứ 18 năm đó, nàng chưa bao giờ nở một nụ cười thật tâm.
Hai người kết giao kỵ nhất là ngôn từ thiển cận, Lâm Yêm khôi phục tinh thần lại mỉm cười tự giễu: --- Tống Dư Hàng cổ hủ, lại là đồ ngốc, hà tất nói tới mấy chuyện này.
Tống Dư Hàng cất bước rời đi thì nghe thấy người nọ thấp giọng nói một câu: "Hạnh phúc, tôi không biết, nhưng nếu không phải yêu thương sâu đậm, thì vô pháp kiên trì đến 10 năm, và nếu không xuất phát từ tận tâm, tôn trọng, thì không thể đạt được điểm tuyệt diệu tối thượng."
"Tôi cái gì cũng không phải, nhưng ít ra là một cảnh sát, phá án, là chức trách của tôi."
Lâm Yêm cười nhạt, không nói thêm gì, bóng dáng gầy yếu hoàn toàn mất hút khỏi hành lang.
Cuộc đối thoại này, bất cứ ai nghe thấy cũng không hiểu hai người đang nói gì, những người thông mình, khi nói chuyện không cần quá nhiều ngôn từ.
Tống Dư Hàng đưa mắt nhìn phòng phẫu thuật chỉ cách căn phòng này một vách tường, nàng đại khái không biết rằng, cô đã chứng kiến quá trình nàng giải phẫu.
Khoảnh khắc nàng cúi đầu, nét bi thương trong ánh mắt ấy thật không giống "Lâm Yêm" mà cô biết.
Lâm Yêm trở lại văn phòng, cầm hai viên kẹo đã bị oxi hoá, lớp vỏ bọc đường mỏng tang dính lên tay cảm giác thập phần khó chịu.
Lâm Yêm nhét chúng vào trong miệng, uống một ngụm nước khoáng, sau đó nằm thẳng người trêи ghế một lúc rồi cầm lên điện thoại di động.
"Uy? Tôi, Lâm Yêm, tôi muốn đặt mười máy ly tâm*.... Ừhm.... Lát nữa hết bình minh đưa đến Cục cảnh sát Giang Thành."
(*Máy ly tâm: là một thiết bị sử dụng lực ly tâm để tách các thành phần khác nhau của chất lỏng.)
"Lâm Tổng, chuyện này.... thời gian quá gấp rút...."
Lâm Yêm lười nhác: "Quý tiếp theo chắc tôi sẽ không góp vốn...."
"Đừng đừng.... Lâm Tổng có gì từ từ nói."
Lâm Yêm tắt điện thoại, ánh mắt đặt xuống hộp kẹo cao su trêи bàn.
Nàng nghĩ nghĩ một hồi vẫn là quyết định bỏ nó vào trong ngăn tủ.
Một giờ sau, Lâm Yêm bị tiếng gõ bàn phím lạch cạch đánh thức, nàng ngọ ngoạy một chút ngồi bật dậy, áo khoác chế phục đắp lên người theo đó trượt xuống.
Nàng xoa tóc, nhanh tay lẹ mắt tóm được, nhưng lại không nhớ lúc nãy mình có đắp nó lên người hay không.
Ký ức hồ như bị phân thành từng mảnh nhỏ.
Trịnh Thành Duệ thấy nàng tỉnh, nhanh chóng thò đầu qua đưa cho nàng bánh bao nóng hổi, bánh quẩy cùng sữa đậu nành, còn có một quả trứng gà vừa mới luộc chính.
"Pháp y Lâm, dậy, ăn nhanh đi, lát nữa Tống đội sẽ mở họp."
Bụng đúng lúc kêu lên.
Lâm Yêm mất kiên nhẫn vẫy tay: "Biết rồi, đi chỗ khác đi, nhìn cậu tôi ăn không vô."
"Được, được, chị từ từ ăn nha."
Mập mạp dường như đã quen với việc bị hất hủi, ở trước mặt Lâm Yêm càng bộc lộ rõ bản tính tốt của mình.
"Nếu không đủ, chỗ của em vẫn còn đó."
Lâm Yêm mở túi nilon, lấy khăn giấy cầm lên cái bánh bao nhỏ, cắn thử một miếng, nàng nhíu mày lập tức phun ra, số thức ăn còn thừa đều bị ném bỏ vào sọt rác.
"Cái này mà dành cho người ăn sao? Đây là thức ăn cho lợn."
Mặt mập mạp đỏ lên: "Đây.... đây là bữa sáng em ở nhà mang theo...."
Mọi người có mặt trong văn phòng đều quay đầu nhìn lại, Lâm Yêm tựa vào lưng ghế, khoé môi khơi mào châm chọc.
"Thứ này mà các người cũng có thể ăn?"
Có người mặt đầy giận dữ, bị đồng nghiệp lôi đi, những người khác ồn ào đứng dậy.
"Đi thôi, họp, họp."
Đợi mọi người đều đi rồi, Lâm Yêm mới gọi điện thoại đặt cơm, trong lúc đợi thức ăn, nàng tranh thủ rửa mặt đánh răng.
Lúc trở về chỗ ngồi, bữa sáng Quản Đông đã xuất hiện trêи bàn làm việc của nàng.
Ba món xíu