"Không phải cô không có hứng thú điều tra phá án?" Tống Dư Hàng nghiêng người thắt đai an toàn, Lâm Yêm cũng mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.
Đôi mắt nàng thật đẹp, lúc cong môi cười, đỉnh mày khẽ hếch có vài phần mạn khí.
"Nhưng tôi cảm thấy hứng thú với Tống đội a, Ngài đi chỗ nào tôi liền theo chỗ đó~~~ "
Tống Dư Hàng chuẩn bị đánh tay lái, hiển nhiên không đem câu nói vui đùa của nàng để trong lòng: "Ah? Tôi còn tưởng Lâm Pháp y chỉ hứng thú với tiền và nam giới thôi chứ."
Lâm Yêm lắc đầu, tuy rằng xuất thân hào môn nhưng đôi lúc cũng toát lên vẻ lãng nữ phong trần.
"Không phải, tôi thưởng thức hết thảy cái đẹp, bất luận nam hay nữ đều không quan hệ."
Xe chạy không bao xa, đã bị đèn đỏ chặn ở ngã tư đường vào giờ cao điểm, Lâm Yêm chống đầu đếm đèn xanh đèn đỏ, dựa vào tiềm thức nói ra một câu: "Rẽ trái sang đường Thành Lộ, con đường đó có một ngã rẻ đi thẳng đến Trường Trung học Giang Thành."
Tống Dư Hàng liếc mắt nhìn nàng, thuận miệng nói: "Con đường đó năm trước đã bị phong toả, đưa vào dự án cải tạo."
"Hửm, vậy sao?" Nàng thay đổi tư thế tìm chỗ tựa lưng thoải mái nhất, hơi khép mí mắt dưỡng thần.
Cũng bởi vì vậy mà bỏ lỡ cái nhìn đăm chiêu chợt loé lên của Tống Dư Hàng.
•
Vừa hết tiết học buổi sáng, khuôn viên trường sinh động đầy sức sống, giữa trưa ngày hè, ánh mặt trời chiếu rọi qua tán cây long não tạo nên những đốm sáng loang lỗ trêи đất. Mấy nam sinh nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng sóng vai nhau tản mạn, hoặc cùng ngồi ở hành lang học bài, hoặc tốp năm tốp ba bàn luận sôi nổi lướt qua người nàng.
"Nè, trưa nay ăn gì, trước cổng trường mới mở quán bún Vân Nam, đi ăn thử không?"
"Được a, mình thích ăn mấy món cay nồng!"
"Mình nói chứ các cậu vừa ăn sáng xong đã bắt đầu thèm đến bữa trưa rồi hả."
"Aiyu, chẳng phải cũng giống ai đó vừa nghe chuông reo vào lớp đã mong đến giờ tan học rồi đó sao?"
"Cái gì hả, dám móc mình, cậu đứng lại a."
"Ha haaa...."
Một cơn gió mát lạnh phảng phất qua đầu vai nàng, bả vai bị người va phải, nàng hoảng hốt khi dường như nghe thấy tiếng ai đó quanh quẩn bên tai gọi tên nàng: "Lâm Yêm."
Nàng đột nhiên quay đầu lại, nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy người mình mong nhớ, nhưng chỉ có Tống Dư Hàng đứng cuối dãy hành lang, cô mặc áo sơmi trắng thông thường, tay áo xoắn lên, lộ ra khuỷu tay trắng bạch, quần tây đen suông thẳng, ánh mặt trời soi rọi trêи người cô, vệt bóng rõ ràng.
"Bên này."
Tiếng hô gọi vài phần thân mật ấy giống như kϊƈɦ thích tinh thần đang bối rối của nàng sinh ra ảo giác.
Lâm Yêm lấy lại bình tĩnh, nhấc chân đuổi đến.
•
"Xin chào, tôi là Cảnh sát." Tống Dư Hàng xuất trình thẻ cảnh sát: "Muốn điều tra chút thông tin về Đinh Tuyết."
Tiếp đón các nàng là một nam nhân trung niên, ông ấy là chủ nhiệm bộ môn của trường, tóc đã điểm bạc, vừa nghe thấy tên Đinh Tuyết liền lập tức thở dài, mời hai người ngồi xuống sôfa từ từ kể lại.
"Cô ấy khá tốt bụng, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã là một trong những giáo viên chủ chốt của trường chúng tôi, nếu không xảy ra chuyện, năm sau cô ấy rất có thể sẽ được bầu làm Tổ trưởng môn Tiếng Anh, tiền đồ vô lượng."
"Bình thường cô ấy đối xử với mọi người thế nào, cùng học sinh, phụ huynh học sinh, đồng nghiệp, có mâu thuẫn hay xích mích gì không?"
"Mâu thuẫn?" Ông hơi ngạc nhiên một chút, ngay sau đó cười khổ: "Nói tới mâu thuẫn, cùng giáo viên, học sinh, phụ huynh thì không có gì mâu thuẫn cả, đại đa số là giận rèn sắt không thành thép hoặc là có chút tranh luận trong công tác giảng dạy, chuyện này cũng không có gì to tác, nhưng nếu vì vậy mà giết người thì không khỏi quá mức...."
Lâm Yêm cười lạnh: "Tôi từng gặp qua cảnh chỉ vì 1 USD rơi trêи đường mà ra tay chém đối phương mấy dao, tôi vừa bọc xác thi thể xấu số ấy mới mấy hôm."
"....."
Ông bị á khẩu, chẳng khác gì quan lại gặp thổ phỉ, không thể nói lý được.
Tống Dư Hàng phớt lờ nàng tiếp tục hỏi: "Vụ án xảy ra vào giữa khuya, cũng chính là tối hôm thứ 6. Trong khoảng 8 - 9 giờ tối, chồng của nạn nhân nói cô ấy nhận được điện thoại từ trường học, nói là có mấy học sinh đánh nhau, muốn cô ấy đến giải quyết, chuyện này có thật không?"
Chủ nhiệm bộ môn mang cặp kính lão nhìn nhìn điện thoại, sau đó đưa đến cho các nàng: "Là thật, cú điện thoại đó là do tôi gọi."
Tống Dư Hàng ghi lại thời gian trò chuyện của ông cùng nạn nhân: [ 9h10", đối thoại kéo dài 30 giây ]
"Phiền Ngài nói rõ hơn tình hình tối hôm đó, càng chi tiết càng tốt."
"Được." Nam nhân nhấp một ngụm trà, tựa người vào ghế, chậm rãi nhớ lại.
"Các người nói bậy! Không được nói bậy! Đinh lão sư không phải người như vậy!" Nam sinh gầy yếu mặc bộ đồng phục lấm lem, tóc tai rối bù, tay siết chặt thành đấm từ dưới đất bò dậy, đánh một quyền thật mạnh vào người vừa lên tiếng sỉ nhục.
Đối phương người đông thế mạnh, đánh lén bị đắc thủ, lập tức bị người tóm được vật ngã xuống đất một lần nữa, cả nhóm người bắt đầu xông vào đạp đấm tới tấp.
Nam sinh dùng tay bảo vệ đầu, cắn răng không rêи một tiếng, thẳng đến khi cuối hành lang truyền đến tiếng la hét chói tai.
"Mấy đứa đang làm gì đó! Mau dừng tay!"
Đám học sinh cười khanh khách như ông vỡ tổ, Đinh Tuyết chạy đến đỡ nam hài đang nằm vật trêи đất.
"Không sao chứ, bọn họ lại đánh em? Lần trước không phải cô đã bảo em nói với người nhà? Cô đi tìm...."
"Đinh lão sư." Nam sinh gọi nàng lại, trong đêm tối hai mắt đen láy, mơ hồ hàm chứa nước mắt, cậu ta lau vết máu nơi khoé miệng miễn cưỡng cười cười.
"Em không sao, đã trễ vậy rồi còn phiền cô đến đây."
"Không phiền, em đứa nhỏ này, là chủ nhiệm lớp, cô nhất định phải bảo vệ học sinh của mình." Nữ nhân từ trong túi lấy ra miếng khăn giấy đưa cho cậu ta, muốn dìu cậu ta đứng lên.
Nam sinh có chút câu nệ từ chối sự tiếp xúc của nàng, tự lấy khăn giấy, tay siết chặt không mở miệng nói chuyện, giống như đang trầm tư điều gì đó.
"Sao vậy, Tiểu Chu?"
Cậu ta hạ quyết tâm ngẩng đầu lên: "Năm ba Cao Trung cô đối đãi em thật tốt, nếu không phải cô, em nhất định không lên được lớp, cũng không biết bây giờ biến thành công nhân hèn mọn ở cái xó nào, cô nói đúng, chúng ta là bạn,