Một ngày làm việc với mấy cái quy tắc nhàm chán rốt cuộc cũng đúng giờ kết thúc, không có vụ án gì mới, Lâm Yêm ra khỏi văn phòng liền châm một điếu thuốc, giẫm lên giày cao gót vừa đi vừa phà khói, áo khoác bị nhồi nhét trêи tay nàng.
Điếu thuốc còn chưa hút xong, một chiếc Rolls-Royce bóng loáng đã dừng trước cửa Cục cảnh sát.
Lâm đại Pháp y vứt điếu thuốc, một thanh niên tây trang giày da tô son trát phấn mở cửa xe bước ra.
Lúc hai người ôm ấp khanh khanh ta ta, Tống Dư Hàng đang lay hoay với chiếc xe máy điện hư hỏng của mình, mặc bộ cảnh phục màu lam nhạt đơn giản, trêи cổ trang trí thêm một tấm khăn lông, tay đầy vết dầu nhớt.
Thời điểm sửa xong xe máy điện, cô nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng xầm xì to nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người kia sớm đã mặc kệ đây là chỗ nào đứng trước cổng Cục cảnh sát ôm hôn kịch liệt.
Tống Dư Hàng đứng cách đó không xa, từ góc độ này nhìn qua, vòng eo một tay đã có thể ôm trọn của Lâm Yêm bị người kia khoá lại, vóc dáng nàng cao ráo, hơi cúi đầu phối hợp với người nọ, vẻ mặt có chút không quá nhập tâm.
Vài ánh đèn flash bắt được khoảnh khắc lập tức loé sáng, phỏng chừng ngày mai sẽ trở thành đầu đề trang nhất.
Tống Dư Hàng thở dài lắc đầu, tháo bao tay dính đầy nhớt ném vào cốp xe, mở công tắc, rời khỏi Thị Cục.
Cô dần dà hoá thành một cái điểm nhỏ xíu trước đầu xe của hai người cho tới khi mất hút.
Chỉ chốc lát sau, chờ đèn xanh chuyển đỏ, chiếc xe kia lại leo lên, vừa vặn dừng ngay bên cạnh cô, cửa kính chậm rãi kéo xuống.
Tống Dư Hàng bình tĩnh liếc mắt nhìn sang.
Một cánh tay thò ra từ kính cửa xe, sau đó hướng cô dựng thẳng ngón tay giữa.
--- Gia hoả này nhất định là vì chuyện ban sáng mà khó chịu canh cánh trong lòng đây.
Tống cảnh quan phớt lờ không quan tâm, đèn đỏ vừa chuyển, chiếc xe xa xỉ lập tức lao đi.
Phản chiếu trong kính chiếu hậu chiếc Rolls-Royce, bóng dáng cô cũng càng lúc càng nhỏ lại.
Khó có được ngày nghỉ, Lâm Yêm háo hức hô bạn dẫn bè, ăn chơi đàn điếm, phúng túng mơ màng quên cả lối về.
Còn đối với Tống Dư Hàng hàng ngày nghỉ là dành cho việc luyện tập thể lực, thay vì thong dong cô vẫn thích nhốt mình ở nơi này hơn.
Lúc rời khỏi phòng tập Gym, cô nhìn thấy người bán táo hàng rong bên đường nên thuận tiện mua giúp bà lão hai cân, về đến nhà, phòng khách đã sáng đèn.
Từ nhỏ đến lớn cô đã sống ở nơi này, làm việc ở Cục cảnh sát nhiều năm, chính phủ đã xây dựng rất nhiều tiểu khu cho người nhà viên chức nhà nước, cho nên cô cùng Tống mẫu chưa từng phải dọn nhà.
Khu phức hợp cũ kỹ cùng vách tường loang lỗ bong tróc, mấy hài tử hiếu động phá phách vẽ lung tung trêи tường để lại vô số dấu vết ngoằn nghoèo, lên cao một chút thì được phủ kín bởi dây thường xuân, giữa ngày hè xanh um tươi tốt.
Tầng lầu ở tiểu khu này không quá cao, chỉ sáu tầng, bởi vậy cũng không lắp đặt thang máy.
Tống Dư Hàng chạy xe vào bãi đỗ, khoá kỹ xe, sau đó xách túi táo leo cầu thang hẹp dài mà đi lên.
Vừa qua một tầng, đèn chiếu sáng cảm ứng trêи đầu liền tắt một lần, mấy hôm trước cô vừa đổi mới chúng.
Cho đến khi đứng trước căn nhà 603 lầu Sáu, cô mới lấy chìa khoá ra mở cửa.
"Mẹ, con về rồi."
Một người phụ nữ trung niên mang tạp dề từ trong bếp bước ra, không quá 50 tuổi, đầu đã điểm bạc, nhìn thấy cô trở về thì rất tự nhiên mỉm cười vui vẻ.
"Về rồi thì tắm rửa đi, nhìn xem đầu con đầy mồ hôi, cơm sắp xong rồi."
Chỉ khi đứng trước mặt mẹ mình, cô mới bủn xỉn ban phát nụ cười cong môi.
"Con có mua táo, là món mẹ thích, sau khi ăn cơm gọt táo ăn ha."
Cô lấy đồ dùng vệ sinh bước vào toilet, nghe thấy bên ngoài có vài tiếng oán trách: "Con đứa nhỏ này, ngày hôm qua mua dưa hấu còn chưa ăn hết...."
Cô ở bên trong hơi ngân giọng đáp: "Trời vào hè, trái cây không nên để lâu, nếu trong ngày không ăn hết mẹ nên bỏ đi."
"Như vậy sao được, đem tiền đổ biển à, một lát ăn ít cơm thôi, chừa bụng ăn hết cho mẹ."
Tống Dư Hàng vặn mở vòi sen, thư thái mỉm cười, mặc cho dòng nước ấm xua đi một ngày mệt mỏi.
Căn nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, bàn ăn chiếm đa số diện tích phòng khách.
Chiếc TV cũ kỹ đặt đối diện bàn ăn, bên trêи tường là một bàn thờ cúng nhỏ nhỏ, dùng cái kệ bắt lên, trêи đó thờ hai bức di ảnh đặt song song, một người còn khá trẻ tuổi, người còn lại trông lớn hơn một chút.
Tống Dư Hàng tắm rửa xong, bước ra thắp nén nhang rồi mới ngồi xuống bàn ăn.
Ăn cơm nhà lúc nào cũng tự do hơn cùng với nhiều khẩu vị đổi mới, thực lượng không nhiều, chỉ có vài miếng thịt được gắp bỏ vào trong chén cô.
Tống Dư Hàng vừa lùa cơm vào miệng vừa nói: "Mẹ, có chuyện mẹ cứ nói."
Tống mẫu hơi dừng đũa, có chút ngượng ngùng: "Chuyện là.... mẹ tự ý làm chủ, giúp con hẹn gặp Lâm tiên sinh lần trước, ngày mai tan tầm con sắp xếp cùng cậu ấy ăn cơm...."
Khụ... một ngụm cơm nghẹn trong cổ họng, Tống Dư Hàng nhanh chóng rót nước uống ừng ực.
"Mẹ ------"
"Mẹ biết con không muốn, nhưng mấy năm nay con không thích kết giao với ai, công việc lại bận tối mặt tối mài, mấy người làm dịch vụ mai mối vừa nghe con là cảnh sát liền lắc đầu ngao ngán, khó có được một người tốt, con nghe lời mẹ, hẹn hò với người ta thử xem, tình cảm không phải từ từ bồi đắp mới vung được hay sao?"
Tống Dư Hàng biết rõ, tình cảm bất kể là nhất kiến chung tình hay lâu ngày sinh tình đều không khỏi liên quan đến Dopamine cùng Adrenaline, cô có hàng vạn kiến thức khoa học để phản bác lời bà.
Nhưng là cô không nỡ nói ra miệng, đặc biệt là trước di ảnh của ba cùng anh trai mình.
"Con biết rồi mẹ, ăn cơm xong con sẽ liên lạc với anh ta."
Tống mẫu nghe cô nói vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo, tiếp tục gắp cho cô vài miếng thịt kho tàu.
"Được, mau ăn đi, ngày mai con phải trang điểm cho thật xinh, cùng người ta trò chuyện nhiều chút, không cần vội trở về nhà, mẹ ăn cơm xong cùng Vương a di của con đi nhảy samba rồi?"
Nói đến vị Lâm tiên sinh này cũng do Vương a di giới thiệu, hắn là một Bác sĩ có phòng mạch riêng, người tuấn tú lịch sự, cũng rất hài hước.
Quan trọng nhất là, độc thân, chưa lập gia đình.
Tống Dư Hàng từng gặp hắn một hai lần, nhưng không quá nhiều ấn tượng, chỉ cảm thấy hắn không có tật xấu mà mấy nam nhân bình thường hay mắc phải, ít nhất sẽ không hút thuốc trước mặt nữ nhân, coi như có chút phong độ, lại là người tinh tế biết săn sóc phụ nữ.
--- Đều là họ Lâm, sao người với người tính cách lại khác biệt lớn vậy chứ?
Tống Dư Hàng chợt nghĩ đến vị Lâm Pháp y ương ngạnh kia, vô tình nhíu mày, cầm chén đã ăn xong đứng dậy: "Mẹ, con đi rửa chén."
•
Ngày hôm sau, thẳng đến khi mặt trời treo trêи đầu cành, Lâm Yêm mới từ trong ổ chăn chuyển tỉnh, lấy cánh tay nam nhân đặt trêи người mình hất xuống, ngồi dậy sờ sờ bao thuốc trêи tủ đầu giường, bật lửa hút một ngụm để giảm bớt chứng đau đầu do rượu của tối qua.
"Bồi anh thêm chút...." Nam nhân thì thào, ôm bả vai nàng.
Lâm Yêm hai đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, thủ thế ngăn lại, tựa người vào tủ đầu giường, mở màn hình điện thoại, quá nhiều cuộc gọi nhỡ.
Đoạn Thành: "Chị? Sao hôm nay còn chưa tới làm?"
Trịnh Thành Duệ: "Pháp y Lâm, em mua cho chị bữa sáng, để trêи bàn làm việc của chị."
Lại là cái đồ sữa đậu bánh quẩy cùng bánh bao.
Lâm Yêm đau cả răng.
Cuối cùng là Phương Tân, gửi icon run bần bật: "Lâm tỷ, Tống đội tìm chị nửa ngày rồi...."
Răng Lâm Yêm càng ê buốt hơn.
Nam nhân không biết sống chết cố chấp muốn ôm nàng: "Làm việc cái gì, anh nuôi em."
Đầu ngón tay nàng vừa xoay chuyển, thiếu chút nữa dí tàn thuốc vào mặt hắn, hắn thét lên một tiếng giật thót: "Mới sáng sớm em phát điên cái gì vậy?"
Lâm Yêm xốc chăn xuống giường, dấu vết tìm hoan hôm qua vẫn còn lưu lại trêи người, hôm nay đã trở mặt không nhận người, cũng không biết là ai trêu ai.
"Tiểu đệ đệ kỹ thuật không tồi, nhưng muốn dưỡng tỷ tỷ thì còn lâu, mơ tưởng. Biến đi!"
Nàng thong dong đứng trước gương sửa sang lại quần áo, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, nên thon thả thì thon thả, cơ thể tuyệt không chút thịt thừa, làn da trắng nõn, đôi chân trần đạp trêи sàn nhà khiến tầm mắt ai thấy cũng phải mơ màng.
Hiện tại nàng đã rũ bỏ lớp trang điểm, mái tóc nâu xoăn dài rũ xuống, sườn mặt sắc lẹm tạo nên góc nghiêng thần thánh, ánh nắng sáng xuyên qua màn cửa ánh lên một bên gò má nàng, tản mát hương vị thiếu nữ thoát tục phong tình.
Nhưng vóc dáng cùng kiểu cách đó, tuyệt đối không phải mà một thiếu nữ ngoan hiền nên có.
Nam nhân si ngốc nhìn nàng, nuốt nước bọt, từ trêи giường bò dậy.
Lâm Yêm đang vẽ mắt, xuyên qua tấm gương phát hiện hắn mò mẫm đến gần, lúc hắn chuẩn bị nhào tới, nàng trong nháy mắt cầm bút chì kẻ xoay người, sợi tóc phất qua gương mặt hắn, toả ra một mùi hương thanh ngọt.
Hắn còn chưa kịp hưởng thụ, thì đã bị nàng tấn công điểm yếu mệnh, hắn rống một tiếng thật lớn, che lại hạ bộ, hai chân run bần bật.
Lâm Yêm chọn đúng thời điểm co chân đạp thẳng vào bụng dưới của hắn, nàng xuất thủ không hề nhẹ, vừa chuẩn vừa trí mạng.
"Nếu không phải kỹ thuật ngươi tốt, lão nương mới không hứng thú chơi đùa." Giọng nói lạnh như băng, dùng dao tỉa lông mày ở trêи mặt hắn vạch tới rạch lui, nhưng vẫn biết chừng mực để không tổn hại quá sâu đến hắn, cũng đủ khiến hắn sinh tâm sợ hãi.
Nam nhân liền quỳ xuống khóc lóc kêu cha gọi mẹ: "Tỷ tỷ, tôi sai rồi.... Ngài hạ thủ lưu tình, đừng rạch.... ngàn vạn lần đừng huỷ.... em còn muốn dùng gương mặt này kiếm cơm."
"Soi mình vào chậu nước tiểu xem bản thân giống cái gì? Trừ bỏ âm đức ba mẹ để lại, ngươi chỉ là một phế vật, dưỡng ta, ngươi cảm thấy xứng sao? Xách giày cũng không xứng."
Nháo cũng nháo, chơi cũng xong rồi, tên này sao tự nhiên càng nhìn càng cảm thấy đần độn, vô vị.
Dao tỉa lông mày trước mặt hắn gập qua lại hai gập liền nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, đó là cách tiêu khiển cùng dao phẫu thuật mà nàng quá quen thuộc.
Để phòng hờ hắn lại náo loạn, Lâm Yêm lấy cà vạt trói hắn trêи ghế, là trói thật chặt,