"Quá nhàm chán, chán chết đi được! Khi nào mới có án mạng xảy ra đây a!" Lâm Yêm ngồi trêи ghế không muốn an phận xoay tới xoay lui, vừa than vãn vừa sơn móng tay.
Đoạn Thành ngồi phía trước quay đầu nhìn lại: "Chị, kết quả giám định thương tích ngày hôm qua đó."
"Giám định thương tích mà là án mạng cái gì, tôi là Pháp y, không phải Bác sĩ."
Lâm Yêm thổi khô móng tay vừa mới sơn xong, chiếu chiếu dưới ánh nắng chiều, xương ngón tay tinh tế rõ ràng, màu sơn đỏ rực như tô điểm cho làn da bạch sắc, nàng hài lòng cười híp mắt.
Trịnh Thành Duệ mặt đầy nhờn thò đầu qua: "Vậy thế nào mới tính là án mạng?"
Bản tính hắn tò mò, Phương Tân đã không kịp bịt cái miệng lắm chuyện.
Quả nhiên.
"Giết người liên hoàn, bằm thây nấu lẩu, thảm án diệt môn.... Đấy mới tính là án mạng."
Nàng vừa nói xong bầu không khí chợt yên tĩnh, một vài người yên lặng nhìn nàng, Phương Tân rõ ràng có điểm không tán đồng, nhưng không biết vì cái gì lại nhịn xuống không mở miệng.
Cả văn phòng lâm vào trạng thái đình trệ.
Bất quá Lâm Yêm từ trước đến nay không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, nàng ước gì khắp thiên hạ đều cho rằng nàng là kẻ điên, là quái vật, để không dám ai dám bén mạng đến gần nàng.
Đồng hồ trêи tường vừa điểm chỉ 6h, Lâm đại tiểu thư cọ ngoạy lập tức đứng dậy, cởi chế phục ném trêи ghế: "Ah, giải phóng rồi, đi nhá, tạm biệt mọi người."
Nàng tiêu sái rời đi, không biết có người ở phía sau đang thậm thụt nói xấu mình.
"Cái cô Lâm Yêm này, đi trễ về sớm, cả ngày không làm được gì, còn nói mấy lời như vậy, quả thực là bại hoại nhân viên chính phủ chúng ta."
Có người tức giận bất bình.
"Mới hôm qua, còn thấy cô ta cùng tên nào đó đứng trước cửa Cảnh cục ôm hôn, thật không coi mặt mũi của chúng ta ra gì."
"Cây không vỏ ắt sẽ chết, người không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch, ai bảo gia thế nàng đáng gờm làm gì, tôi thi tuyển ba năm ròng mới được vào, cuộc đời a, ha haa...."
Nghe thấy lời bóng gió càng lúc càng nghiêm trọng, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng đứng dậy, cởi áo khoác treo lên giá áo.
Mọi người gần như im bặt, đồng loạt hướng nhìn về phía cô.
"Tống đội hôm nay về sớm a?"
"Ừhm, có chút việc."
Vừa lúc Trương Kim Hải bưng tách trà đi vào: "Hẹn hò đi?"
Cô không mặn không nhạt trả lời: "Ừh."
"Ah phải a, Tống đội cũng đã ngoài 30 rồi, cũng đến tuổi kết hôn sinh con, muốn làm tấm gương tốt cho lớp trẻ sao, việc điều tra cứ giao hết cho mấy cảnh sát tập sự."
Cảnh sát hình sự không nhiều lắm, phần lớn đều mới tốt nghiệp, trừ bỏ Trương Kim Hải đã lập gia đình sinh con, còn lại tất cả đều độc thân, cũng vì nguyên do này mà hắn gần như rất ít khi bị phái đi điều tra phá án, đừng nói chi đến việc thăm viếng.
Mọi người hi hi ha ha cười rộ lên, Tống Dư Hàng vẫn vẻ mặt ngàn năm bất biến, gật đầu chào hắn rồi cầm chìa khoá rời khỏi văn phòng.
Chiếu theo thông lệ, Lâm Yêm sau khi tan tầm nhất định đi uống vài ly, nàng mở điện thoại nhắn tin cho Lâm Khả.
"8h, gặp nhau ở Bar Randy?"
Đối phương phản hồi nhanh: "Không được, có hẹn."
"Coi mắt?"
Lâm Khả trả lời bằng icon mặt mài nhăn nhó.
Lâm Yêm nóng lòng muốn biết: "Có muốn tôi đi xem mắt dùm anh không."
"Đừng, đại tiểu thư xin thương tình, anh còn muốn một buổi tối thật vui vẻ đây."
Với tính cách của Lâm Yêm, không biết sẽ bày ra mấy trò oái ăm nào nữa.
Lâm Yêm nhắn vài chữ, rồi lại xoá: "Vậy đi đi, chúc anh thành công."
Bên kia không phản hồi tin nhắn của nàng, Lâm Yêm ném điện thoại, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, ánh đèn thành thị bật sáng, chiếu qua kính cửa xe soi rọi lên gương mặt nàng có chút tịch liêu hiu quạnh.
Quản gia quay đầu hỏi: "Tiểu thư, trở về sao?"
"Không, cứ chạy đi." Nếu về nhà nàng sẽ lại nhốt mình trêи lầu gác, dựa vào cồn và thuốc ngủ để qua đêm.
Nàng thật sự chán ghét cuộc sống như vậy, lại không thể tự vực dậy quy luật, nàng có cảm giác sắp biến thành kẻ điên rồi.
Lâm Yêm khoé môi gợi lên nụ cười đắng chát.
Xe lẳng lặng chạy trêи đường lớn, nàng nghiêng đầu nhìn lại, dùng tư thái cưỡi ngựa xem hoa nhìn ngắm bộ mặt thật của thành phố này.
Tạm biệt 14 năm.
Mấy toà cao ốc lần lượt từ dưới đất mọc lên, con đường cũng rộng rãi hơn nhiều, buổi chiều, giờ cao điểm xe cộ chen chúc, ánh đèn xanh đỏ không kịp thay phiên, tây trang giày da xách theo túi công văn chân bước vội vàng.
Thiếu niên thiếu nữ mặc áo xanh trắng đỏ đang băng qua đường cái, cô gái búi tóc đuôi ngựa vui đùa hất bím tóc của nữ sinh.
Hai người hi ha nháo cả lên, cười đến ngây thơ vô tâm vô phế.
Ánh mắt Lâm Yêm vô tình bị hấp dẫn, nhìn thấy các nàng dừng trước một nhà hàng Tây, ghé vào trước cửa kính nhìn vào bên trong.
"Cậu đói bụng không?"
"Ừh, có chút."
"Vậy chúng ta vào ăn đi?
"Hay là thôi đi, nhà hàng này đắt lắm."
Nàng nhất thời không biết mình đang nhìn về quá khứ hay tương lai nữa.
Chờ đến khi khôi phục tinh thần, nàng đã bước xuống xe đứng trước nhà hàng Tây.
Hai tiểu nữ hài thấy có người bước lại gần, lập tức chạy nhanh như chớp.
Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nhà hàng "Nam Thiền" có chút ý thơ, cũng là nhà hàng lâu đời nhất ở Giang Thành.
Nhà hàng đã được sửa sang lại, nhưng tấm biển hiệu vẫn giữ nguyên, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay tên đổi họ.
Không biết vì sao nàng lại dậy lên nổi bi thương không rõ, nhưng lại xen lẫn chút may mắn.
Hoá ra nàng vẫn luôn hoài niệm về thành phố này.
"Một phần thịt thăn, salad trộn, kèm rượu vang đỏ hảo hạng, cảm ơn." Lâm Yêm khép lại thực đơn, đưa cho nhân viên phục vụ.
"Tiểu thư, Bò Beafsteak muốn dùng sốt gì?"
"Sốt bơ hắc tùng lộ."
Nàng chỉ vô tình buộc miệng nói ra, sau đó nhíu mày.
Nhân viên nhìn mặt đoán ý, cho rằng nàng đổi ý, nên không đề cử các món khác, Lâm Yêm há miệng rồi lại khép, vẫn là vẫy tay bảo hắn lui đi.
"Lâm tiên sinh, mời bên này, chúng tôi đã chuẩn bị cho Ngài, có thể đưa thức ăn lên bây giờ chứ?"
Giờ cao điểm nên nhà hàng thật đông khách, gần như không còn chỗ trống, một nhân viên dẫn Lâm Khả đến chỗ ngồi.
"Khoang hẳn, người tôi hẹn còn chưa tới, lát nữa tôi còn muốn hỏi nàng ăn gì."
Giọng nói có phần quen tai, Lâm Yêm buông dao nĩa quay đầu nhìn lại: "Lâm Khả?"
"Lâm Yêm?!!" Tây trang giày da vừa nhìn thấy nàng mặt mày sáng rỡ, nhanh chóng bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện.
"Trùng hợp vậy."
"Đúng là trùng hợp."
Lâm Yêm từ sau khi xuất ngoại du học, hai người chưa từng gặp nhau, xa cách nhiều năm như vậy, trong lòng đều có chút ngây ngô.
Nàng còn nhớ rõ ngoại hiệu của Lâm Khả "Ếch bốn mắt", anh luôn mang chiếc kính cận thật dày, nói vài câu là hút hít cái mũi, bị nàng khi dễ cũng chỉ ngơ ngác cười, khác với nữ hài hiếu động, Lâm Khả chính là một đứa con ngoan trò giỏi xuất sắc.
Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ đã trông giống tầng lớp tinh anh thượng lưu, tháo bỏ chiếc kính mắt, mái tóc ngắn củn thời thượng, vest áo chỉnh chu, cà vạt cũng được thắt không chút cẩu thả.
Lâm Yêm miệng quạ: "Không lẽ anh nhân lúc tôi ở nước ngoài đi phẫu thuật thẫm mỹ?"
"F*ck you." Anh vừa rồi còn đắm chìm trong ảo giác xinh đẹp mà nàng giăng ra, lại bị câu nói này bức trở lại hiện thực.
Lâm Yêm vẫn là một Lâm Yêm khó ưa, độc mồm độc miệng.
"Anh họ em đường đường chính chính tuấn tú lịch sự, phong độ ngút trời không ai địch nổi...."
Giọng nói rành mạch, mặc dù ngữ khí ngả ngớn nhưng lại không hoàn toàn khiến người chán ghét.
Giống như cái tên của anh vậy, Lâm Khả, trời quang, trăng sáng.
Lâm Yêm giả vờ nôn mửa, cuối cùng quay trở lại đề tài: "Đừng luôn miệng tự xưng anh họ tôi, tôi cùng Lâm gia không chút quan hệ."
"Vậy em quan hệ với cái gì?"
"Tiền a, anh không phải không biết, tôi chỉ thích tiền."
"....." Anh xem như kiến thức được cái gì chân chính là nếu muốn làm mẹ thì có sữa, còn muốn làm cha thì phải có tiền.
Lâm Yêm cô gái này thật sự là quá rạch ròi, không muốn trở về kế thừa gia nghiệp, cũng không muốn từ bỏ gia tài kếch xù của Lâm gia.
Dù sao thì tiền vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Di động nắm trong tay chợt rung lên, Lâm Khả nhìn xem rồi đứng dậy: "Được rồi, anh không nói với em nữa, em ăn xong chưa?"
Món bò Beafsteak trêи bàn chỉ dùng mới hai khẩu, Lâm Yêm đã không muốn ăn nữa: "Cũng chuẩn bị đi rồi."
"Anh gọi cho em một chai Lafite, em ở lại chút đi, nếu đã đến rồi cũng đừng vội đi làm gì, em xem, không phải người ta đã dọn món lên cả rồi sao? Sẵn tiện giúp anh chút, mẹ anh nói lần này mà không xong nhất định đánh gãy chân anh."
"...." Xem người ta ăn có gì mà vui?
Lâm Yêm thủ thế muốn đánh, Lâm Khả khϊế͙p͙ vía tránh thoát, gọi nhân viên đến gọi món, vô cùng đau đớn mà nhìn nàng gọi chai rượu vang đắt đỏ.
"Em thật biết lợi dụng, chờ đến khi em kết hôn, nếu anh không hạ thủ anh không phải họ Lâm."
Lâm Yêm cầm chai rượu vang 4 vạn 800 tệ hướng ngồi xuống sôfa, tựa người nghiêng ngã: "Kiếp sau đi."
Lâm khả: "..... Anh thật hối hận, giờ anh đuổi em đi được chưa?"
Lâm Yêm nhấp một ngụm rượu, giơ ly đung đưa trước mặt anh: "Thỉnh thần thì dễ, tiễn mới khó, Lâm công tử."
7h55" Tống Dư Hàng dừng xe ở phụ cận, vừa đúng 8h bước vào nhà hàng.
Lâm Khả đứng dậy phất tay: "Tống tiểu thư, bên này."
Lâm Yêm ở cách dãy ghế thoáng nhướng mày, họ Tống a, nàng không thể không nghĩ tới xú cảnh sát cổ hủ kia, không nghĩ thôi, nghĩ tới liền rùng mình, nhấp khẩn một ngụm vang đỏ áp chế tinh thần.
Vài tiếng động kéo ghế lật thực đơn, nữ nhân xếp chúng lại: "Cứ thế đi, cảm ơn."
Giọng nói rất êm tai, nhẹ nhàng khiến người thật thoải mái.
Nàng có cảm giác càng nghe càng cảm thấy quen quen.
"Xin lỗi, là do mẹ tôi làm chủ, khiến anh phải khó xử rồi...."
Lâm Khả cười cười, biết buổi tối uống cà phê không tốt nên đưa cho cô một ly nước trắng.
"Không giấu gì em, mẹ tôi cũng...."
Nam nhân trêи mặt có chút ủ dột, hai người nhìn nhau cười, đều hiểu rõ nguồn căn sự việc.
Xem ra cuộc gặp gỡ hôm nay đều là do thúc ép.
Tống Dư Hàng khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Dựa theo kịch bản đã định, cuộc hẹn trước đó là trao đổi chức nghiệp, lần này có phải nên hỏi sở thích cá nhân không?
Tống Dư Hàng trong đầu suy nghĩ đắng đo: "Lâm tiên sinh, sở thích bình thường của anh là gì?"
"Không nhiều lắm, chơi Bowling, bơi lội, tập thể hình, hoặc là ở nhà đọc sách, Tống tiểu thư thì sao?"
"Đấu võ, hoặc xem sách."
--- Đấu võ, mạnh mẽ dữ vậy.
--- Về sau nếu bao lực gia đình, Lâm Khả chống chọi được sao?
Lâm Yêm âm thầm phán xét.
Ngồi sau sôfa nàng trườn hơn nửa người về phía trước, cách một cái ghế cũng có thể cảm giác được bầu không khí xấu hổ lãng vãng đâu đây.
Chỉ nghe Lâm Khả