Phu Nhân Aisha thở dài nhẹ nhõm.
[Hành Lang Tinh Linh] cuối cùng cũng thành công đưa tu nữ Ấn Độ đến chiếc thần điện này.
Trải qua nhiều nhiều lần thất bại, hậu quả khôn lường, khiến nhiều tổ chức ma thuật khóc không ra nước mắt…. Nàng cuối cùng cũng thành công.
Dù sử dụng Erosion làm cọc tiêu để định vị, Aisha cũng xác định tỷ lệ thành công của nàng là rất thấp, đặc biệt là khi nàng không toàn toàn khống chế được quyền năng của mình.
Bước lên trên bậc thềm dẫn đến thần điện khổng lồ, bốn phía bị bao phủ xung quanh bởi sương mù đen, Phu Nhân Aisha trong lòng khó mà tin được: “Chẳng lẽ vận may của ta lần này tốt đến như vậy?”
Bước chân của tu nữ dừng lại.
“A ha ha… Có lẽ cũng chưa chắc đã là vận may, ta nghĩ quá nhiều rồi…”
Phu Nhân Aisha vẫn mặc bộ trang phục tu nữ trắng, khoác chiếc áo choàng rộng bên ngoài, đầu đội mũ trùm in hình thập tự giá. Gương mặt tinh tế của nàng giờ ngước lên, ánh mắt phức tạp nhìn vào vị trí ngai vàng.
Ở nơi đó, thanh niên tuấn mỹ tóc đen mắt tím đang ngủ yên.
Đủ loại xiềng xích khóa hắn vào chiếc ngai vàng, như đang bảo vệ thế giới bên ngoài khỏi thanh niên tóc đen.
Aisha lại như quay trở về ngày định mệnh khi nàng đến thăm thành Troy.
Khi đó nàng sử dụng phần tài sản mà người bạn thân đã qua đời của mình để lại để du lịch thế giới, sau đó tại thành Troy ngẫu nhiên gặp được Dị Thần Persephone.
Nàng vẫn nhớ rõ cảm giác bất lực khi nàng đối mặt với Dị Thần - Từng tế bào không ngừng truyền đến cảm giác báo động, dục vọng sinh tồn được khắc sâu vào bản năng tiến hóa của nhân loại liên tục gào thét giục nàng chạy trốn.
Ngày hôm nay, nàng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác đó.
Từ người hắn tản ra [dị chất] dày đặc, thậm chí khiến tu nữ cảm nhận được chúng đang len lỏi vào trong mũi và miệng của nàng, khiến ánh mắt của nàng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Ngọn lửa chập trùng liên tục đổi màu sắc, các cây cột trụ lúc cong lúc thẳng, từng sợi dây xích như sống lại bắt đầu tự động vẫy vùng trong không khí.
Nếu như hắn tỉnh giấc mà vẫn mất khống chế…
Chỉ cần nghĩ như vậy, bản năng mạnh mẽ gấp trăm lần nhân loại của Thí Thần Giả đã ngay lập tức đưa ra đáp án cho nàng.
Phải chạy. Phải chạy. Phải chạy.
Nhưng mà...
“Masamune tiên sinh… Aisha đã không còn vô dụng!”
Tu nữ Ấn Độ cưỡng ép bản thân ngừng run rẩy, nhắm mắt lại để không nhìn thấy ảo giác, sau đó gắng gượng bước từng bước lên bậc thềm dẫn đến thanh niên tóc đen.
Hắn cần nàng giúp đỡ, nàng làm sao có thể bỏ mặc!
Theo mỗi lần nàng hạ bàn chân xuống, qua lớp giày vải Aisha có thể cảm nhận được bề mặt của cầu thang như đang sống lại, không ngừng nhúc nhích ngọ nguậy.
“Ngày hôm đó, ngài là đồng loại chịu nói chuyện với ta…”
Tiếng lách cách của sắt thép vang lên, tai nàng nghe thấy tiếng từng sợi dây xích di chuyển xung quanh, ma sát với mặt sàn, thậm chí nghe thấy cả tiếng “xì xì” của loài bò sát.
“Tại Nhật Bản, ngài ủng hộ ý tưởng của ta, thậm chí chấp nhận để ta làm loạn trong lãnh địa thuộc về ngài…”
Dù nhắm mắt nhưng Aisha vẫn cảm nhận được có gì đó đang lắc lư trước mắt nàng, mi mắt cảm nhận được lúc sáng lúc tối, nhưng dùng cảm nhận không hề thấy nơi đó có gì. Nàng vẫn kiên quyết không mở mắt.
“Trong trận chiến đó, ngài dù không nói nhưng ta vẫn cảm nhận được… Ngài cố gắng bảo vệ ta…”
Đã rất gần.
Cơ thể của Thí Thần Giả dường như cũng không có nhiều tác dụng trong việc chống lại dị chất ở nơi đây, Phu Nhân Aisha cảm thấy cơ thể mình đang ngày càng bị biến dị, các bộ phận nội tạng dường như bắt đầu tự động di chuyển.
“Khục!” Cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, Aisha ho ra một ngụm. Vị sắt lan tràn trong miệng tu nữ.
“... Ngươi thật là tu nữ ngu xuẩn, Aisha.”
Thanh âm nam tính đột nhiên vang lên, khiến Phu Nhân Aisha giật mình mở mắt.
Đập vào mắt nàng là gương mặt của Ma Thuật Vương - Tokoyogi Masamune.
×— QUẢNG CÁO —
Đối với thế giới ma thuật, hắn được biết với cái tên [Ma Thuật Vương], [Arthur Pendragon]. Nhưng chỉ những ai thực sự từng được gặp Ma Thuật Vương mới biết hắn không hề thích bị gọi là [Arthur Pendragon], mà có tên khác của mình, Tokoyogi Masamune.
Gương mặt trung tính nhưng tuấn mỹ, khó mà dựa vào đó để xác định rõ là nam hay nữ, mái tóc đen như mực, đôi mắt tím nhìn thẳng vào nàng. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, thể hiện rõ tâm tình trêu cợt của hắn lúc này.
Hắn đang ngồi trên ngai vàng đối mặt với nàng, trên người vẫn cuốn quanh đủ loại xiềng xích.
Chỉ cần nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của Ma Thuật Vương, Phu Nhân Aisha đã cảm thấy đầu của nàng phát sốt, thân thể nóng lên.
“... Masamune tiên sinh? Ngài… Ngài không phải là lâm vào ngủ say sao?”
“Ta vốn đang làm một giấc mộng đẹp, bắt nạt một vài kẻ tự cho mình là đúng… Ngươi đột nhiên đến đây, thần điện đương nhiên là phải đánh thức ta dậy, Phu Nhân.”
Thần điện phát hiện có kẻ xâm lấn, tự động gọi về lý trí của hắn.
Bản năng của Phu Nhân Aisha nói cho nàng có gì đó không đúng. ||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
“Ngài đang cảm thấy như thế nào?”
“Thật lòng mà nói… Rất tồi tệ. Thân thể của ta hình như đã được ổn định lại, nhưng vì ngươi đột ngột đánh thức ta nên [hỗn loạn] chôn sâu trong lý trí cũng bị bùng nổ.”
Ánh mắt của thanh niên tóc đen lóe lên hồng quang.
“Hừm… Hiện nay [lý trí] của ta sắp bị [dục vọng] chiếm cứ, thời gian dài chèn ép nhưng không giải quyết được tận gốc khiến nó bắn ngược càng mạnh…”
Nghe vậy, Phu Nhân Aisha dù không hiểu ý tứ trong lời nói của Masamune, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương.
“Là do ta sao Masamune tiên sinh? Vì ta.. đánh thức ngài nên làm tình trạng của ngài trở nên tệ hơn?”
Cảm giác tội lỗi đã gần như chiếm đầy nội tâm của Tu nữ Ấn Độ.
Theo lẽ thường mà nói, Phu Nhân Aisha đến giờ cũng đã sống được gần sáu chục năm, trên tâm tính cùng tính cách sẽ phải có thay đổi rất lớn.
Nhưng Thí Thần Giả không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ - Các Thí Thần Giả có thể nói đã là [Loài trường sinh], tâm trí của bọn hắn cơ bản sẽ không già đi theo thời gian.
Nếu không thì sẽ không xuất hiện việc Phu Nhân Aisha gần 200 tuổi trong kịch bản gốc vẫn có tính cách của thiếu nữ 17 tuổi.
Mà