“Rất may là chúng ta đều là Thí Thần Giả, có thể học được ngôn ngữ Ai Cập trong thời gian cực ngắn, không thì đúng là phiền phức.”
Masamune kéo lấy tay của Phu Nhân Aisha, bước đi hướng về phía bức tường thành làm bằng đá ở nơi xa.
So với loại tường thành mà Masamune nhìn thấy tại Đông Âu, đặc biệt là tường thành của Hầu Tước Voban thì bức tường này vô cùng thô sơ, chỉ được làm nên từ những tảng đá lớn cắt gọn gàng xếp chồng lên nhau.
Hắn còn có thể cảm nhận được vết tích mịt mở của ma lực giữa các lớp tường đá - Đây không chỉ là sản phẩm của nhân công mà còn là của ma thuật.
‘Tức là văn minh hiện tại còn rất thô sơ…’
Phu Nhân Aisha cũng phát hiện ra điều này, nàng kéo chiếc mũ trùm đầu trắng về đằng sau, lộ ra mái tóc gọn gàng chấm vai màu đen.
Tu nữ lúc này vẫn còn đang không biết nên phản ứng thế nào với lời “tỏ tình” lúc trước của thanh niên tóc đen, ánh mắt lơ lửng nhìn khắp nơi này đến nơi khác, không dám nhìn vào hắn.
“Ừm… Ta không có học nhiều về lịch sử, nên cũng không rõ chúng ta đang ở năm nào hay thời kỳ nào. Rất xin lỗi vì không thể đưa ngài gặp lại Luo Hao giáo chủ cùng Seishuun Naoki.”
Trong lòng Phu Nhân Aisha cảm thấy một chút cảm giác tội lỗi, nhưng đồng thời cũng có ít may mắn - Nàng chưa phải đối mặt với Luo Hao.
Lấy lại dũng cảm của mình, tu nữ níu tay của Masamune lại. Thấy thanh niên tóc đen quay đầu ngạc nhiên, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của hắn.
“Masamune tiên sinh… Ít nhất, chào mừng ngài trở lại.”
Đúng. Không cần biết rằng đã có chuyện gì xảy ra trong thần điện, thậm chí không nhắc đến việc nàng đã phải chịu đối xử như thế nào, nhưng nàng đã đưa được vị Ma Vương cứu vớt thế giới này trở về.
Mà hắn cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười tươi rói, không hề có chút trêu cợt, thú vị hay ác ý thường gặp.
“Cảm ơn Aisha.”
Tu nữ đỏ mặt, nhăn nhó nghiêng đầu đi.
“Ngài có thể thu lại ma thuật [mị hoặc] của ngài không? Đối với một người thục nữ dùng kỹ năng như vậy là rất tệ!”
“Đó là nguyền rủa, ta cũng không khống chế được.”
“Loại nguyền rủa gì sẽ biến thái như vậy a?!”
Hai vị Thí Thần Giả vừa trò chuyện vừa bước vào trong tòa thành. Bên ngoài cánh cửa vốn có vài tên binh sĩ canh gác, nhưng khi nhìn thấy trang phục trên người bọn hắn liền ngay lập tức cụp mắt lại làm như không thấy.
Một tên binh sĩ già gầy gò trên người cuốn vài lớp giáp da, rõ ràng là cấp trên của bọn hắn còn nhân cơ hội kéo một tên lính mới sang một bên để dạy bảo.
“Chú ý nhìn trang phục của các vị đại nhân! Hai vị kia nhìn qua liền biết không phú tức quý, thậm chí có thể là ma thuật sư lão gia cùng Tế Ti đại nhân!”
“Trong lúc Vương tối cao của chúng ta đang đi chinh phạt phản đồ, không thể để cho trong thành xảy ra sự cố!”
Giống như các tên lính gác khác, tên linh mới trên người chỉ cuốn vài lớp vải dày để bảo vệ bản thân, vũ khí trên tay cũng chỉ là một cây giáo làm bằng đồng nham nhở.
Hắn khó hiểu hỏi lại vị lính gác trưởng:
“Giáo quan, không phải là các Tế Ti đã phản bội đại Pharaoh sao?”
“Đồ đần! Làm rõ bổn phận của ngươi!”
Đáp lại hắn là nắm đấm cùng tiếng gào thét của tên lính gác già.
Khúc nhạc dạo ở cổng thành cũng không hề có ảnh hưởng gì đến Masamune cùng Aisha, bọn hắn vẫn vui vẻ ngắm nhìn khung cảnh của tòa thành này.
×— QUẢNG CÁO —
Con đường làm bằng đất, công cụ đi lại chủ yếu là ngựa cùng lạc đà, đa số nam nữ trên người chỉ cuốn vài lớp vải để thay quần áo.
Hai bên đường là các túp lều thô sơ làm từ da thú, ở đằng xa có thể thấy một số ngôi nhà làm từ gỗ hoặc được đắp bằng đá, giống như là khu ở dành riêng cho giới quý tộc.
Các quý tộc có lẽ chính là những kẻ được mặc các bộ trang phục thô sơ bằng da thú, kiêu ngạo đi lại trên đường.
Bọn hắn dường như coi mình là một chủng tộc thượng đẳng khác, trên người khoác lấy các loại châu báu, một số còn cầm theo gậy đính đá quý trong tay.
Nhưng dù có kiêu ngạo đến đâu thì sỏi đá cũng không thể sánh được với kim cương ----
Khi thanh niên trong bộ trường bào đen nắm tay tu nữ trong bộ đồ trắng xuất hiện, cả con đường chính của tòa thành lập tức rơi vào trong im lặng, nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Cảm giác tồn tại của bọn hắn quá mãnh liệt.
Giống như mặt trời và mặt trăng, bọn hắn là hằng tinh sáng chói nhất trong bầu trời, cả hai đều sở hữu dung nhan tuấn mỹ xinh đẹp vượt xa người thường.
Tất cả đều tránh ra một con đường cho bọn hắn.
“Aisha thấy không? Chỉ cần nhìn vào chữ viết là chúng ta đã có thể nhanh chóng học được ngôn ngữ, dù đây là chữ tượng hình… Nhìn giống với của Ai Cập cổ đại?”
“Là Ai Cập cổ đại, Masamune tiên sinh. Ta đã từng đi qua Ai Cập nhiều lần, đồng thời đã từng nghiên cứu loại ngôn ngữ này.”
“... Suýt chút nữa ta quên là Aisha năm nay đã hơn sáu mư…”
“Mười bảy tuổi! Mười bảy tuổi!! Ta mới chỉ mười bảy tuổi, Masamune tiên sinh! Ngài còn tiếp tục nói sai là ta sẽ tức giận!!”
“Thật là…” Thanh niên không thèm chú