Dù Masamune rất muốn biết trải nghiệm như vậy là như thế nào, nhưng Masamune sẽ không thực hiện ngay bây giờ.
Theo như hắn suy đoán, đây rất có thể sẽ là một trận đánh vô cùng mãnh liệt nhưng sẽ không kéo dài.
Dù là trận đánh (chiến đấu) hay trận đánh (tình cảm).
Rama quả là một kẻ địch đáng sợ, nhưng trước khi giải phóng được Thánh Kiếm Mandala, vị Thánh Quân này cũng không phải là không thể chiến thắng.
Ngoài ra, trong thần thoại Ramayana, cách vị [Thánh Quân] Rama kia đối xử với thê tử - Công chúa Sita đúng là không giống với [Thánh] một chút nào, thậm chí đến mức chính em trai mình là Laksmana cũng phải đứng ra phản đối.
Thần thoại dù sao vẫn khác với Dị Thần - Bọn hắn có suy nghĩ của riêng mình, cũng có tính cách của riêng mình, nhưng về bản chất và thần tính vẫn là do thần thoại đắp nặn.
Nếu như thần thoại bị thay đổi theo thời gian, cùng một vị Dị Thần có thể hoàn toàn thay đổi với hai lần hàng lâm khác nhau.
Thậm chí, một vị Dị Thần cũng có thể là nguồn gốc để phát sinh thần thoại khác, lại diễn sinh ra một Dị Thần mới.
Dị Thần Sita công nhận Rama trong thần thoại là chồng mình, nhưng chưa chắc đã có bao nhiêu tình cảm với cá thể tên là [Rama].
Sau khi Sita nói mình sẽ ở lại trong tòa tháp, Masamune cũng vui vẻ đi về căn biệt thự gỗ để bồi dưỡng cảm tình cùng Aisha.
Phu Nhân Aisha cảm nhận được khí tức của Masamune, ngay lập tức liền rời khỏi biệt thự gỗ ra đón thanh niên tóc đen.
Đối với các Thí Thần Giả bình thường thì hành vi này là hoàn toàn không cần thiết. Thí Thần Giả cùng Dị Thần mà đã gặp thì chỉ có hai khả năng: đã thành công chinh phạt Dị Thần và quay trở về, hoặc trực tiếp đã tử vong.
Nếu như hắn có thua trận chạy trốn… Ngươi cũng chẳng giúp được.
Nhưng Phu Nhân Aisha là Thí Thần Giả, nên hơi có chút khác biệt.
“Ngài không bị thương? Quá tốt rồi…”
Tu nữ nhìn thấy Masamune xuất hiện từ cánh cửa truyền tống mà không có vết thương nào trên người, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng được giảm bớt.
Thanh niên tóc đen thấy tu nữ liền vẫy tay:
“Xong việc, Aisha. Dị Thần kia đã được ta thuyết phục, chúng ta không cần phải chiến đấu.”
Thật sự ư, Masamune tiên sinh?” Tu nữ có chút khó tin. “Ta còn tưởng Dị Thần đã chạy thoát khỏi tay ngài, vốn đang định hỗ trợ ngài tìm kiếm…”
“Ngươi không cần phải thành thật đến thế, Aisha.” Khóe miệng của thanh niên tóc đen giật giật.
“Ta biết ngươi không hoàn toàn tin tưởng được ta, đặc biệt là do khoảng thời gian đó. Nhưng ta tin chắc ta vẫn có thể nằm trong hàng ngũ [đáng tin cậy].”
Thanh niên tóc đen lại chỉ chỉ tay lên đầu, lườm nhìn Phu Nhân Aisha.
“Ví dụ như… Phu Nhân có nhớ ai xử lý cho ngươi vấn đề của [Hành lang tinh linh] không?”
Aisha ngay lập tức cúi sâu đầu, miệng bắn ra trả lời.
“Cảm tạ Masamune tiên sinh! Aisha khiến ngài gặp nhiều vất vả rồi!”
Câu chuyện rất đơn giản: Phu Nhân Aisha không hổ là [Máy chế tạo phiền phức], đường hầm thời gian do quyền năng của nàng chế tạo lúc đầu đưa bọn hắn đến Ai Cập cổ đại, sau đó nó giữ nguyên ở đó.
Nếu như không phải có Masamune dùng đại ma thuật để chế tạo ảo ảnh cỡ lớn, che kín toàn bộ khu vực, không biết có bao nhiêu kẻ xui xẻo sẽ bước nhầm vào trong đó.
Tọa độ kết nối của thời gian và không gian đã hoàn toàn bị thần điện làm cho [hỗn loạn], chúc ngươi may mắn.
“Chúng ta nên trở về biệt thự. Ta có một số việc có thể sẽ cần ngươi hỗ trợ, Aisha.”
Hồi lâu sau, ở trong căn biệt thự gỗ.
“Đó là kế hoạch của ngài sao?”
Phu Nhân Aisha nhìn Masamune, gương mặt nghiêm trọng.
“Ngài muốn chiếm quyền năng của vị Dị Thần kia?”
“Đúng vậy. Vì thế, ta muốn phu nhân bảo vệ Dị Thần Sita.”
“... Xin cho ta nói thẳng, ta không hiểu kế hoạch của ngài để làm gì. Tại sao chúng ta cần phải nhúng tay vào thời đại này?”
×— QUẢNG CÁO —
“Đối với phu nhân Aisha ngươi thì có lẽ càng có nhiều lý do hơn.” Masamune cười khẽ.
“Đây là Ai Cập cổ đại cuối thời kỳ đồ Đồng, nhưng gần hai trăm năm qua viên bảo thạch của văn minh này lại không có bất kỳ phát triển nào. Người dân của cả Ai Cập đều đang nghèo đói, bị bóc lột hành hạ. Phu Nhân có biết vì sao?”
Phu Nhân Aisha trầm mặc.
“Là vì vị Ma Vương Mười Mệnh kia.”
“Đúng vậy.”
Masamune gật đầu.
“Hắn thống trị thời kỳ này đã hơn 200 năm, chinh phạt vô số Dị Thần, nhưng đồng thời cũng làm cho đất nước này ngày càng suy thoái. Không có người lãnh đạo mới, chế độ độc quyền, văn minh suy sụp là đương nhiên.”
“... Nên các Tế Ti nơi đây mới gọi Dị Thần đến để chinh phạt Ma Vương?”
Nét mặt của Phu Nhân Aisha đột nhiên có chút bi thương.
“Đó là số phận của Ma Vương cùng Anh Hùng sao, Masamune tiên sinh?”
“Thật buồn cười, đúng không? Nhân loại đoạt được kỳ tích trước Dị Thần để trở thành Ma Vương, các Ma Vương giết Dị Thần, nhân loại lại tự gọi Dị Thần tới để bảo vệ nhân loại khỏi Ma Vương.”
Ánh mắt thanh niên tóc đen lạnh lẽo.
“Vận mệnh như vậy chẳng thú vị chút nào. Quá nhàm chán, quá có trật tự, quá cũ kỹ. Vì vậy nên ta muốn nhúng tay vào trong đó.”
Theo trình độ dị hóa trong linh hồn tăng cao, bản năng của Masamune cũng sẽ càng ngày càng áp sát vào [cách tự hỏi] của các Tà Thần. Mà đối với các Tà Thần, bọn hắn căm hận nhất là cái gì?
Trật tự.
Masamune không chán ghét trật tự, nhưng hắn chán ghét trật tự bất biến - Giống như một lão già khọm khẹm ốm yếu nhưng lại khư khư cố chấp muốn đi theo đường lối cũ.
Vậy thì lúc này cần phải mang đến hỗn loạn.
Hỗn loạn sẽ là ngọn lửa để thiêu hủy cái cũ, vun trồng cho sự tiến hóa tiếp theo.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là một trong những nguyên nhân vì sao Masamune muốn khai chiến cùng Rama - hắn vẫn cần hoàn thành nhiệm vụ để có thể tiến tới thế giới khác, cũng như nhận được phần thưởng [Nâng cấp chủng tộc].
Còn vị Sita kia… Nếu như để hắn vui vẻ thì tốt, nếu không thì hắn cũng không ngại có thêm quyền năng.
Tu nữ Ấn Độ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Nếu ngài đã nói