Thiên Tùng Vân Kiếm, Kiếm Kusanagi, Thảo Thế Kiếm,... Thanh kiếm này nhiều lần xuất hiện trong thần thoại, cũng được đặt cho nhiều tên gọi khác nhau.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cùng với Bát Chỉ Kính [Yata no Kagami] và Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc [Yasakani no Magatama], đây là một trong ba vật phẩm với thần thoại quan trọng nhất lịch sử Nhật Bản.
Masamune trầm mặc một chút, sau đó rút kiếm ra khỏi hộp.
Khi lưỡi kiếm đen rời khỏi kệ trong hộp, bầu trời trong xanh chợt chuyển thành u ám, các đám mây cực nhanh tụ tập che kín không trung.
Áp suất không khí chợt giảm.
Sấm chớp rì rầm, mưa nhỏ giọt rơi xuống.
“Keng!”
Công Chúa Vu Nữ của Kiếm rút ra thanh kiếm dài từ sau lưng, vung kiếm nhắm thẳng đến Sayanomiya Kaoru.
Amakasu Touma cùng vài tên m Dương Sư biến sắc muốn phản ứng, nhưng tiếng quát của thiếu nữ tóc đỏ khiến bọn hắn dừng lại tại chỗ.
Mũi kiếm dừng lại trước cổ họng của Sayanomiya Kaoru, khoảng cách chỉ một vài milimet.
“Seishuuin gia chủ, mời ngài vui lòng giải thích hành động này. Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử là tổ chức thần phục với Vương, ngài không thể dựa vào vị trí là gia chủ nhà Seishuuin mà tuỳ ý làm bừa.”
Giọng nói của Sayanomiya Kaoru vẫn rất bình tĩnh.
“Đây không phải là Thần Khí!” Linh lực từ Seishuuin Ena bốc lên tràn vào thân kiếm, hàn quang gay gắt. “Thần Khí không thể gây ảnh hưởng đến môi trường bên ngoài nếu như không được chủ nhân chủ động sử dụng!”
“Đây là lần đầu tiên kiếm Kusanagi được rút ra khỏi hộp, chúng ta cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra.”
Trong lúc hai vị Công Chúa Vu Nữ đối chọi gay gắt, Masamune lại đang [đối thoại] cùng thanh kiếm trên tay.
“Ta nên gọi ngươi là gì? Kiếm Kusanagi hay Ame no Murakumo no Tsurugi, hay lại là Thảo Thế Kiếm [Kusanagi no Tsurugi]?”
Hắn nở nụ cười.
“Hay lại là... Susanoo no Mikoto?”
“... Vương trẻ tuổi, lần đầu gặp mặt. Có vẻ như ngươi đã biết về sự tồn tại của ta.”
Từ trong thân kiếm, một giọng nói trầm ổn vang lên. Giọng nói này giống như là chỉ có thanh niên tóc đen nghe được, hai vị Công Chúa Vu Nữ cùng tất cả các thành viên của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử hoàn toàn không có biểu hiện gì là nghe thấy.
———-
Netherworld.
Bầu trời không có màu xanh lam giống như ở thế giới thực, mà là một màu xanh lá cây nhạt. Các sinh vật bình thường không thể sống sót ở nơi đây, vì chúng sẽ bị Netherworld liên tục rút đi ma lực cùng thể lực cho tới khi tử vong.
Netherworld là nơi mà các vị Dị Thần đã quyết định rời khỏi thế giới thực ẩn cư, cũng như là nơi kết nối với Fairy Realm - Nơi trung chuyển của Hành Lang Tinh Linh trước khi đưa Phu Nhân Aisha đi lung tung trong lịch sử.
Không phải Dị Thần nào cũng bị Ma Vương tiêu diệt. Có những vị Dị Thần thành công giết chết Ma Vương, hoặc có những vị Dị Thần sau khi tàn phá thế gian cảm thấy quá nhàm chán nên quyết định ở lại.
Nhưng một khi bọn hắn đã tiến vào Netherworld, bọn hắn gần như không thể quay lại thế giới thực.
Trong một căn nhà nhỏ, ba vị tồn tại khác nhau đang ngồi xung quanh quả cầu nhỏ.
Một người đầu trọc giống như là tăng lữ, nhưng thân thể khô quắt như xác ướp.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc lộn xộn cùng bộ râu xồm xoàm, chỉ khoác chiếc áo khoác trên thân thể ngăm đen để trần. Từ cánh tay cùng ngực của hắn, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra đủ để khiến bất kỳ vị lực sĩ cử tạ nào cảm thấy xấu hổ tự ti, tràn đầy một loại mỹ cảm bạo lực.
Mà bây giờ, hắn đang rướn người lên phía trước, nói chuyện với thanh niên tóc đen tay cầm thanh kiếm trong quả cầu.
Hình ảnh của quả cầu chính là hình ảnh của thành phủ tại Nagasaki.
“Ha ha, Vương trẻ tuổi! Từ trên người ngươi lão phu có thể cảm nhận được mùi của [đồng loại] lẫn [thiên địch]! Thật sự vô cùng thú vị rồi!”
Tiếng cười sang sảng của hắn vang vọng khắp căn nhà, khiến mi mắt của tăng lữ xác ướp khó chịu nhíu lại. ×— QUẢNG CÁO —
Giọng nói của Masamune truyền ra từ trong quả cầu.
“Nếu như đã coi ta là [đồng loại], tốt nhất ngươi không nên tự xưng mình làm [lão phu], Susanoo no Mikoto.”
“Đúng vậy, là lão phu... là ta thất lễ. Có thể nói cho lão phu biết vì sao ngươi lại có thể thoát khỏi [thần thoại] được không?”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao? Tự đi thực hiện, Susanoo.”
“Ha! Không tồi, đương nhiên ta sẽ tự thực hiện! Nhưng trước hết có thể giới thiệu về bản thân ngươi được không, đàm phán mà không rõ danh tính của người đối diện không phải là trải nghiệm tốt đâu.”
Bưng lấy bát rượu uống ừng ực, Dị Thần Susanoo no Mikoto tuỳ ý hỏi thanh niên trong quả cầu.
“Hừm.... Ngươi có thể gọi ta là [Ma Thuật Vương], hoặc [Arthur Pendragon].”
Gương mặt của thanh niên trong quả cầu hơi kỳ dị, giống như là hắn vừa nói ra một cái gì đó khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
Nhưng hai vị tồn tại siêu nhiên trong căn nhà nhỏ không chú ý đến điều đó. Bọn hắn vẫn bị cái tên mà hắn nói ra khiến cho ngạc nhiên.
Không phải là [Arthur Pendragon], mà là [Ma Thuật Vương]. Sự tích của hắn dù là các vị Chân Thần cùng Dị Thần cũng biết đến, vì đây là [thiên địch] đã thành công tiêu diệt Dị Thần từ ngoài vũ trụ, đồng thời thành lập bức tường mỏng manh ngăn cách khí quyển của thế giới này với đám sinh vật kỳ dị tràn đầy ác ý kia.
“...Ta giống như được gặp một kẻ vô cùng nổi tiếng, [Ma Thuật Vương]! Như vậy thì mục tiêu lần này của ta lại gần thêm một bước!”
Thanh niên trong quả cầu im lặng, chờ bọn hắn nói tiếp.
“Nếu như ngươi đã từng là [đồng loại], vậy thì chúng ta cũng không cần phải giải thích về sự tồn tại của [Tận Thế Chi Vương]. Như vậy có muốn cùng chúng ta hợp tác để vĩnh viễn giải quyết [Vận Mệnh] không, Ma Thuật Vương?!”
Lần này tiếng nói của hắn giống như là tiếng sấm vang vọng, mà cùng lúc đó trên bầu trời ở Nagasaki cũng liên tục loé ra tia chớp.
“Vận Mệnh sao... Thật là một từ đáng ghét. Ta nghĩ chúng ta có thể đi đến một vài sự hợp tác rất vui vẻ...”
Masamune mỉm cười.
....
Hồi lâu sau, căn nhà nhỏ mới quay trở lại yên tĩnh.
Quả cầu đã biến trở lại thành trong suốt, nhưng ba vị trong căn nhà