Long hồn đánh lui Tiếu Vân Thiên liền nhanh chóng trở về khi mọi người chưa hết ngạc nhiên.
Long ảnh là thứ mà võ giả cũng có thể đánh ra.
Như khi sử dụng giáng long thập bát chưởng gì gì đó đều có thể đánh xuống long ảnh.
Nhưng mà, long ảnh khổng lồ kèm theo lực lượng khủng bố như vậy thì chưa ai từng thấy.
Mọi người chưa hết ngạc nhiên bởi long ảnh khổng lồ.
Lại đến thêm ngạc nhiên bởi Tiếu Vân Thiên bị đánh bay, đại tông sư tưởng như vô địch thủ vậy mà giờ lại bị đánh bay không thể phản kháng.
Thậm chí, đánh bay một góc xong nằm đó chưa động đậy…hẳn là chết a ?
Không ai nói gì ai nhưng mà ánh mắt đổ dồn tới Tiểu Điệp, cảnh giới của nàng hiển lộ ai cũng rõ ràng nhưng không ai ngờ được.
Một võ đạo đệ thất cảnh có thể xuất ra chiêu như vậy.
Mọi người ngạc nhiên liền không biểu hộ ra bao nhiêu nhưng mà Trần Phong, Trần Nghĩa lại há miệng ngạc nhiên có thể nhét một trái trứng.
Tiểu muội bá đạo như vậy ? Bọn hắn chưa từng coi Tiểu Điệp là đối thủ cạnh tranh hoàng vị liền không để ý nàng nhiều.
Nhưng khi chứng kiến thực lực nàng như vậy liền khiến hai người rung động không thôi.
Không biết có phải do ngoại lực hay không nhưng nàng xuất thủ kinh khủng như vậy nếu nàng tranh hoàng vị ai có thể theo ? Trần Thiên ổn định thân hình nhìn một màn cũng là im lặng.
Hắn như đã hiểu ra điều gì nhưng lại không nói mà thôi.
Đợi có cơ hội, hắn liền sẽ hỏi.
Nhưng mà, cảm giác thoát khỏi cái chết vẫn là rất viên mãn.
Sư tôn Tiểu Điệp định truyền âm cản nàng nhưng rồi lại thôi.
Người có bối cảnh a, chính là làm gì cũng nhẹ nhàng.
Khó khăn rồi cũng chuyển thành dễ.
Nàng không có bối cảnh nàng không hiểu.
Nếu được ôm bắp đùi tiểu tử Tiểu Vân kia có lẽ nàng sẽ hiểu a ?
Tiếu Vân Thiên bị đánh tới một góc liền nhanh chóng đứng dậy.
Hắn đứng dậy mang theo ánh mắt đỏ lừ nhìn tới Tiểu Điệp.
Ánh mắt cũng lại không có hung quang như trước mà là ánh mắt dè chừng cẩn trọng, thậm chí có chút như…ngươi đứng đến đây ! Tránh xa ta ra…
Một sự sợ hãi bao trùm toàn bộ suy nghĩ hắn.
Tiếu Vân Thiên không chút chần chừ, hắn vừa đứng dậy liền nhìn xung quanh lạnh lùng thốt lên một câu : “Các ngươi đợi chờ sự trả thù từ ma đạo đi.” Sau câu nói đó, hắn kèm theo một nụ cười lạnh và bắt đầu chạy.
Chính xác là chạy rất nhanh ! Hắn không dám ở lại đây một giây nào nữa.
Hắn sợ hắn sẽ chết nếu ở lại đây.
Một trảo từ long hồn kia đã phá tan toàn bộ phòng ngự của hắn, lục phủ ngũ tạng đều nhận lấy trọng thương.
Hắn liền cố giả bộ không việc gì nhưng thân thể đều thương tổn rất lớn.
Thả lại một câu ngoan thoại nhân vật phản diện hay làm Tiếu Vân Thiên vội vàng buông người phóng lên trên chạy.
Mọi người ở đây có chút ngạc nhiên nhưng không ai dám manh động.
Dù sao giặc không dồn đường cùng, đại tông sư càng không thể đuổi theo.
Ở đây, ai cũng không phải đối thủ của hắn liền không ai dám đuổi theo.
Trừ rồi, thiếu nữ kia liền không nói.
Các thế lực bắt đầu dọn dẹp chiến trường sau đó cùng nhau lên trên.
Tiểu Điệp cũng lại trị thương cho Trần Thiên đôi chút sau đó lại rời đi.
Chuyện gì cần nói liền lên trước lại nói.
Lên trên các thế lực mất đi người dù tang thương nhưng lại vẫn không quên tới nơi Đại Nam Hoàng Triều cắm doanh trại.
Dù sao, bọn họ giữ được mạng cũng là đều nhờ Đại Nam Hoàng Triều đây.
Các thế lực người tới cảm ơn cùng đưa quà cảm tạ nhưng chủ yếu vẫn là muốn gặp mặt thiếu nữ kia một lần.
Ban nãy Tiểu Điệp một kiếm bộc lộ ra thực lực kinh người, chính là đại tông sư chi cảnh cũng bị thương tổn đến.
Mà đại tông sư kinh khủng như vậy còn bị thương thì các thế lực sao lại không muốn níu níu một chút làm quen.
Quen được nhân vật kinh khủng như vậy thế lực lên chẳng phải như diều gặp gió ?
Nhưng mà, Tiểu Điệp trở về cũng chưa từng xuất hiện một lần.
Nàng cùng Trần Thiên nói vài câu chuyện rồi nhanh chóng trở về tu luyện.
Ban nãy khi gặp long hồn xuất ra nàng như rơi vào cảm giác khác lạ, cảm giác mọi thứ xung quanh đều trở lên có vị đạo dễ dàng nắm bắt tới.
Không sai, nàng dù là võ giả nhưng