Thời gian trở về cũng nhanh chóng, Tiểu Điệp lần đầu ngộ đạo cũng lại không giữ được thời gian lâu.
Nàng chỉ ngộ tới ba canh giờ liền nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng mà, lần này nàng tỉnh lại lại khác biệt.
Chưa nói tới khí chất thay đổi riêng về ánh mắt đã cực kỳ sắc bén hơn rất nhiều.
Tiểu Điệp nhìn về thanh kiếm không ngừng nghĩ nghĩ.
Nàng thấy Tiểu Vân ca không chỉ ban kiếm đơn thuần.
Kiếm này lại chính là một tạo hóa.
Nàng có thể không gọi ra được long hồn nhưng từ long hồn xuất ra lần kia nàng đã ngộ ra được rất nhiều thứ.
Kiếm lại còn luôn bên thân nàng, nàng lại lo sợ không cảm ngộ được nữa sao ? Mà kiếm này còn có khả năng hộ thể nàng cũng an toàn rất nhiều.
Chính là như ma đạo võ giả đại tông sư còn không đả thương được nàng thì ở trên thế giới này còn có ai ? Nếu tiến lên trên thế giới đẳng cấp cao hơn nàng liền không chắc nhưng ở đây nàng liền tự tin.
Đại Nam Hoàng Triều trở về liền được Trần Tân mang người ra đón.
Trần Tân dù trong hoàng triều nhưng tin tức vẫn là rất nhanh, biết được mọi chuyện phát sinh như thế hắn cũng lo lắng đứng ngồi không yên.
Nhưng khi thấy mọi người trở về bình an đủ quân số, hắn liền cảm giác nhẹ nhõm.
Chưa vội hỏi mọi chuyện hắn trước hết đón người.
Lại nói về võ giả thế giới này một chút, võ giả thế giới cảnh giới chính là như đã nói liền không câu chương.
Nhưng mà về địa hình lại nói thêm đôi chút, võ giả thế giới cực kỳ nhỏ bé chỉ có hai vực tồn tại.
Mỗi vực này muốn tới vực kia đều là cực kỳ gian nan nên có người biết tới thứ này cũng không đề cập.
Chưa nói tới, Bắc Hoàng Vực chính là võ giả thuộc chính đạo tu luyện mà vực còn lại thuộc về ma đạo võ giả.
Nơi đó chính là ma đạo võ giả thánh địa, Thiên Ma Vực.
Thiên Ma Vực dung nạp chủ yếu đều là ma đạo võ giả.
Ma đạo võ giả có thể hiếu chiến, vô tình, ham sắc dục nhưng lại rất ít tàn sát nhau nhiều.
Ma đạo võ giả cũng không như chính đạo võ giả ngoài mặt đoan trang nhưng nội tâm khó đoán.
Thiên Ma Vực cách Bắc Hoang Vực rất xa nên chưa từng xảy ra chiến tranh lần nào.
Đấy là thời gian gần đây đổ lại năm mươi năm mà thôi, thời gian trước chiến tranh không ngừng xảy ra.
Thời gian đó chính là vô thượng đại tông sư cũng đều ngã xuống.
Nhưng mà cuối cùng chiến tranh vô nghĩa dừng lại vì một lí do.
Bọn hắn tu luyện chỉ cầu một thế tiêu dao, một đường phi thăng.
Thế nên giữ được cái mạng nhỏ để phi thăng vẫn rất quan trọng.
Chính là như thế, lí do tóm gọn lại hai chữ “sợ chết.”
Chưa nói tới thế cục hai bên vẫn rất cân bằng.
Dù không xảy ra chiến tranh nhưng hai bên đều thận trọng thám thinh nhau đủ kiểu.
Hai bên đều có tồn tại lấy đại tông sư có năm vị và một vị vô thượng đại tông sư.
Nếu cứ tiếp tục liền không có gì xảy ra nhưng Tiếu Vân Thiên lại là một bước ngoặt lớn.
Tiếu Vân Thiên tu vi hiển lộ ra là đại tông sư chi cảnh nhưng lại không ai biết Tiếu Vân Thiên đã ở mức nào của đại tông sư.
Nếu như hắn là đại tông sư đỉnh phong, Thiên Ma Vực khẳng định sẽ dốc toàn bộ lực lượng đẩy hắn lên vô thượng đại tông sư.
Khi đó, Thiên Ma Vực tồn tại lấy hai đại tông sư chi cảnh đánh bại Bắc Hoang Vực chiếm toàn bộ võ giả thế giới và tài nguyên liền cần lo lắng thứ gì khác sao ? Thế nên là, Tiếu Vân Thiên để lại một câu ngoan thoại kia làm lòng người lo lắng.
Trần Tân từ khi đón mọi người vào liền mở một đại tiệc chiêu đãi xong đó mới gọi riêng Trần Phong và Trần Nghĩa tiến tới hỏi chuyện.
Đối với Trần Thiên, Trần Tân nào dám bảo lão tổ kể chuyện cho chính mình nghe ? Còn với Tiểu Điệp vất vả hắn cũng rõ ràng liền để nàng lui xuống nghỉ ngơi.
Lựa chọn tốt nhất vẫn là hai nhi tử này tới kể chuyện.
Mà nghe Trần Phong, Trần Nghĩa kể hết toàn bộ câu chuyện như vậy Trần Tân có chút trầm mặc.
Nói về hai vực ở võ giả thế giới, hắn vẫn là biết chút ít, mà Tiếu Vân Thiên dám để lại câu ngoan thoại như thế ngoài tự tin ra còn có lực lượng bản thân.
Trần Tân ẩn ẩn cảm giác như mọi chuyện thật sẽ bị Tiểu Vân nói trúng a ? Nhưng mà, bây giờ còn có quá sớm để khẳng định điều này Trần Tân trước lại cho hai nhi tử lui xuống sau đó bắt đầu rơi vào suy nghĩ đăm chiêu.
…
Trái lại mọi người đang cực kỳ lo lắng, suy nghĩ Tiểu Vân hắn thời gian này chính là cực kỳ nhàn nhã.
Từ lúc trước Tiểu Điệp đến thăm hắn một lần Tiểu Vân cũng lại chưa từng có qua một người đến thăm.
Thế là, trong lúc rảnh rỗi Tiểu Vân hắn quyết định đào tới một cái hồ câu cá.
Ở hậu viện hắn đã trồng rất nhiều cây, lại có sinh mệnh linh tuyền làm nước tưới cây cối phát triển chính là rất nhanh.
Vì thế, các cây sinh ra tán lá rất lớn gần như che mát toàn bộ hậu viện.
Tiểu Vân hắn liền đào một cái hồ nuôi cá, rảnh rỗi lại có thể ngồi hóng mát và câu cá chơi chơi.
Qua một hai tháng liên tục chăm chỉ kèm theo Tiểu Vân hắn liền từ hệ thống tậu tới một cái máy xúc, làm việc công suất cực kỳ nhanh liền có hồ cá ngon lành.
Một hai tháng Tiểu Vân an nhàn hưởng thụ trang trí làm việc cho tiểu viện một cách bình thường