“Trở về học viện Soren.
”Liễu Dư mặt vô biểu tình mà phân phó.
Cô nhìn ngọc lưu ly trong tay, phải đợi máu tươi màu đỏ hoàn toàn bị viên ngọc hấp thu, đại khái phải tới buổi tối.
Chờ đến buổi tối, lá chắn của ngọc ký ức này, sẽ biến mất.
Cô cần phải có ký ức của thần.
Cô cần ở trong ký ức, tìm được biện pháp lừa dối thủy tinh cầu, trở thành thần quyến giả giả —— cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể thuận lợi tiến vào học viện Quang Minh, tiếp tục cùng Gaia tiếp xúc, tùy thời trở thành thần quyến giả thật sự.
Đánh cắp ký ức thần, là tội không thể tha ——Liễu Dư biết, hơn nữa cam nguyện vì thế mà nhận hết thảy trừng phạt.
Cô duy nhất không thể chịu đựng chính là, sống như kẻ yếu để người ta giẫm đạp, tùy ý vứt bỏ.
——————————————————Đêm khuya.
Một tia máu tươi cuối cùng bị ngọc lưu ly hấp thu, chỉ nghe nhẹ nhàng “ba” một tiếng , thế giới biến đổi.
Liễu Dư chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, linh hồn giống như bay ở trong mây trắng mênh mông vô bờ.
Lọt vào trong tầm mắt, tất cả đều là trắng xoá một mảnh.
Bầu trời màu trắng, mặt đất trắng xóa, nơi xa có thể nhìn thấy một chút ánh vàng.
Liễu Dư hướng ánh vàng bay tới, bay thật lâu thật lâu, mới nhìn thấy một cái thang mây.
Thật thang làm bằng mây, liếc