Áo choàng màu trắng được phong vén lên, ánh mặt trời là nô lệ của hắn, gió làm nền cho hắn, hắn nhìn nơi xa, một thân lạnh lùng.
Liễu Dư không thể nghĩ được người này sẽ là bất luận kẻ nào trừ thần Quang Minh.
Cô càng không nghĩ tới, ngọc ký ức, thế nhưng là dạng này.
Người nọ xoay lại.
Một đôi mắt màu xanh lục đập vào mắt cô, cô chưa bao giờ gặp qua đôi mắt mỹ lệ như vậy, khi nhìn thẳng vào hắn, tất cả ngôn từ đều không thể thốt lên.
Cô như thấy được núi sông, sao trời vạn dặm, thấy được nhấp nhô của biển cả, mặt trời mọc, trăng lặn; càng thấy được vắng vẻ của đêm dài, ảm đạm của cuộc đời.
Mà trong nháy mắt, ở đối diện người nọ vẫy vẫy tay, Liễu Dư liền cảm thấy, mình lại bay đi ra ngoài, thẳng đến khi rơi xuống trên mặt đất:Cô tỉnh lại.
Ngọc lưu li còn ở trong tay, cảm giác rùng mình, sợ hãi, hưng phấn vẫn mãnh liệt.
Liễu Dư run rẩy ngồi dậy, trân trọng đem ngọc ký ức đeo ở cần cổ, cùng lông chim Spotted để ở cùng nhau.
Cô không nghĩ tới, chân thân của thần Quang Minh, thế nhưng là như thế……Liễu Dư không tìm thấy bất luận từ ngữ gì để hình dung, thậm chí cảm thấy bất luận từ