Ngu Sở gọi tiểu nhị tới, tiểu nhị còn tưởng rằng nàng muốn hắn tới đây đuổi người đi.Không nghĩ tới Ngu Sở không chỉ không có ý đuổi người đi mà còn nói với hắn, “Mang mấy món ăn ngon nhất của các ngươi lên đây.”Nàng nhìn về phía nam nhân hỏi lại, “Ngươi có gì muốn ăn không?”Nam nhân cúi đầu không buồn nói lời nào giống như lúc nãy.
Ngu Sở cũng không cưỡng cầu liền vẫy vẫy tay để tiểu nhị đi xuống lầu chuẩn bị.Tiểu nhị muốn nói lại thôi, mất một lúc hắn mới nở nụ cười lấy lòng với vẻ bất đắc dĩ.“Khách quan, cái này, thật sự là chúng tiểu nhân không thể để ăn mày trong phòng ăn cơm được, ngài nói ngài không ngại nhưng nhỡ đâu thực khách khác để ý bọn họ từng dùng cùng một mâm với khất cái thì phải làm sao bây giờ?” Tiểu nhị thấp giọng nói, “Hơn nữa ngài xem bộ dáng bẩn thỉu của hắn như vậy……”Nghe thấy lời này, Ngu Sở hơi hơi nhíu mày.Cũng không phải bất mãn với nội dung hắn nói mà là cách tiểu nhị hình dung ra nam nhân này không hề khớp với hiện thực.Vị phân thân của Quân Lạc Trần này đang thành thành thật thật ngồi, tuy rằng thoạt nhìn áo choàng trên người đã lâu năm nhưng tuyệt đối không bẩn, càng không nhìn ra có quan hệ gì với khất cái.Huống chi nam nhân này lớn lên không giống với người thường, đối mặt với một khuôn mặt anh tuấn thì điếm tiểu nhị cũng không có khả năng dùng giọng điệu ghét bỏ như vậy.Chẳng lẽ trên người nam nhân này có huyền cơ khiến người thường đều nhìn thấy bộ dáng của hắn là khất cái mà không phải diện mạo chân thật?Ngu Sở ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Vậy ngươi chọn mấy món ăn ngon rồi đóng gói mang đi.”“Được ạ, ngài chờ một lát.”Lúc này điếm tiểu nhị mới nhẹ nhàng thở ra rồi xoay người đi xuống lầu.Lưu lại hai người, Ngu Sở lại nhìn về phía nam nhân.“Ngươi thật sự không nhớ rõ ngươi là ai?” Nàng nhíu mày hỏi.Nam nhân lắc đầu với vẻ vô tội.Ngu Sở lại hỏi, “Vậy vì sao ngươi lại vẫn cứ một hai phải ở tửu lầu này không đi?”“Không biết.” Nam nhân thấp giọng đáp, “Chỉ là ta không muốn rời đi nơi này.”“Ta muốn ngươi đi theo ta, ngươi đi không?” Ngu Sở hỏi.Nam nhân nao nao, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh thâm thúy nhìn về phía Ngu Sở.Lúc này điếm tiểu nhị lại chạy lên.“Khách quan, đồ ăn đã đóng gói cho ngài xong rồi ạ, ngài xuống lầu lấy là được.”“Đã biết.”Ngu Sở đứng lên đi xuống dưới lầu.Trong lòng nàng nghĩ gia hỏa này không rõ lại lịch, dù không có quan hệ với Ma giới thì có vẻ cũng không phải người bình thường.Nếu hắn ăn vạ tửu lầu này không đi thì Ngu Sở sẽ nhét hắn vào trong không gian mang đi nghiên cứu.Không nghĩ tới Ngu Sở đang đi xuống dưới trước thì nghe được nam nhân yên lặng đi theo sau nàng cùng xuống dưới.Ngu Sở đi vào đại đường nhận lấy hộp đồ ăn từ tiểu nhị rồi ra khỏi tửu lầu.Ở bên ngoài, người đi trên đường đã dần nhiều lên, Ngu Sở quay đầu thì nhìn thấy nam nhân mặc áo choàng màu đen cũng đi ra theo nàng.Không thể hiểu được, người chết sống ăn vạ không đi trong miệng mấy tên tiểu nhị hiện giờ lại nghe lời đi theo nàng.“Đi thôi.” Ngu Sở trầm giọng.Năm đó hệ thống cấp các loại nhà ở được phân tán ở các đại thành khác nhau, An Thành cũng là một trong số đó.Mười mấy năm trước nàng cho chất nữ cửa hàng và nhà ở, còn ở An Thành chỉ để lại một căn nhà trống.Dù sao không có nơi đi, Ngu Sở liền dựa theo địa chỉ trên khế nhà đi căn nhà đó trước.Hai người đi trong hẻm nhỏ rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi tới bên ngoài tiểu viện đang để trống không dùng.So với sự khí phái của Ngu phủ thì tiểu viện trống này bình dân hơn rất nhiều.
Toàn bộ diện tích từ tiểu viện đến nhà trệt còn không lớn bằng thính đường của Ngu phủ.Đường phố An Thành đều được quan phủ sửa sang quét tước lại cho nên nhìn từ bên ngoài còn được tính là mới, tường viện cũng giống như đường phố, mang phong cách đá xanh.Ngu Sở lấy ra chìa khóa từ trong không gian rồi mở cửa, sau khi đẩy cửa gỗ thì thấy trong tiểu viện che kín tro bụi và lá rụng, vừa thấy là biết đã để trống rất nhiều năm.Ngu Sở vươn tay, một cơn gió rất lớn thổi quét qua toàn bộ sân, nó mang đi tro bụi và rác rưởi như có ý thức vậy, chúng bay múa ở không trung một vòng, sau đó tro bụi dày và lá rụng được vun gọn vào một góc ở trong sân.Tuy rằng không cảm giác được có người tự dọn dẹp nhưng ít ra còn có thể đặt chân.Sau khi tiến vào nhà ở Ngu Sở cũng làm giống vậy, nàng thao tác thuật pháp quét tước đại khái một chút, lúc này Ngu Sở mới đi vào.Nàng để hộp đồ ăn đặt ở trên bàn rồi quay đầu nhìn về phía nam nhân đi theo mình vào trong viện.“Ngồi đi.” Nàng nói.Nhà trệt này rất nhỏ, phòng khách cũng chỉ để vừa một cái bàn gỗ nát và hai cái ghế dựa cùng một lúc.Hai người ngồi xuống mặt đối mặt, Ngu Sở mời, “Ngươi ăn đi.”Nam nhân mở hộp đồ ăn ra, lấy tất cả đồ ăn ở bên trong ra đặt ở trên bàn rồi lại giương mắt lên nhìn Ngu Sở.Đôi mắt này của hắn thật xinh đẹp, mắt hai mí thâm thúy, đôi lông mi thật dài, lúc nhìn về phía Ngu Sở không chỉ không có tính công kích mà thậm chí còn có cảm giác yếu ớt đơn thuần.Tuy hắn không nói chuyện nhưng Ngu Sở biết đại khái hắn có ý gì.“Ta không ăn.” Ngu Sở nói.Lúc này nam nhân mới cầm đôi đũa cúi đầu tự mình ăn.Ngu Sở ngồi ở bên kia, lông mi nàng hơi rũ xuống vẫn luôn nhìn hắn như vậy.
Thoạt nhìn thì nàng đang nhìn chằm chằm vào nam nhân nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn phân thần.Đối với nàng mà nói Ngu Nhạc Cảnh rời đi là một loại thương tổn thật lớn.Ngu Sở chưa bao giờ gặp phải vấn đề như vậy, trước đây nàng cũng từng bám vào trên người nhân vật nào đó, cũng trải qua việc người quan trọng của nhân vật bị tử vong.Nhưng nàng chưa từng có tình cảm.Nàng chưa từng thương tâm, lúc này đây bỗng nhiên lại bị thường đến tàn nhẫn.Ngu Sở không biết cách giải quyết, chỉ biết đè nén tình cảm , gác nó lại, nỗ lực làm lơ nó nhưng trong lòng vẫn phiền muộn.Nàng không có biện pháp với nó nên chỉ có thể dùng việc dời đi lực chú ý để phân tán nỗi đau xót.Người nam nhân này xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa làm nàng có thể suy ngẫm chuyện của hắn mà buông nỗi đau đớn chuyện Ngu Nhạc Cảnh ly thế mang tới trong thời gian ngắn.Nhưng mà…… Một khi dừng lại như vậy, tư duy của Ngu Sở không tự chủ được nghĩ tới Ngu Nhạc Cảnh.Chẳng qua tuy rằng nàng đang ngẩn người nhưng cảm quan vẫn nhạy bén.Ở đối diện, chiếc đũa trên tay nam nhân hơi dừng lại rồi ngẩng đầu lên, Ngu Sở liền nhận ra ngay lập tức, hơn nữa còn tỉnh táo lại.Ánh mắt nàng nâng lên, vừa lúc bắt gặt đôi mắt xinh đẹp của nam nhân đó.“Ngươi rất khổ sở phải không?” Nam nhân hỏi.Ngu Sở ngẩn ra.Như bị nhìn thấu nỗi đau đớn khiến Ngu Sở buồn bực xấu hổ làm ánh mắt của nàng trở nên lạnh hẳn.“Bớt đoán lung tung chuyện của ta!” Nàng lạnh lùng nói, “Chờ ngươi ăn xong rồi, ta muốn tra xét ngươi là người nào.”Nam nhân bị một câu hung ác cũng không phản ứng gì, chỉ cúi đầu dùng bữa tiếp.Trong lòng Ngu Sở không khỏi bực bội đôi chút.Chính diện người xa lạ không biết thân phận lộ ra cảm xúc của