Nghe được câu hỏi của Ngu Sở, Quân Lạc Trần cũng dại ra một chút.“Ta cũng không biết.” Hắn thấp giọng nói, “Trước khi gặp được ngươi, ta không nhớ rõ cái gì cả, chỉ biết vẫn muốn ở tại tửu lầu, chỗ nào cũng không được đi.”“Vậy vì sao ngươi lại dễ dàng đồng ý rời đi cùng ta?” Ngu Sở nhíu mày hỏi, “Ngươi biết ta là ai không?”Quân Lạc Trần ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở --- Rồi sau đó lắc lắc đầu.Hắn nói một cách nghiêm túc, “Ta chỉ cảm thấy có thể đi cùng ngươi.”Trong nhất thời hai người rơi vào trạng thái giằng co.Hiện giờ hỏi Quân Lạc Trần một câu đã hết ba câu là không biết, nhưng cố tình Ngu Sở còn rất nhiều nghi vấn cần hắn trả lời.…… Cũng chỉ có thể chờ đến khi nào hắn khôi khục ký ức.Hồi đó đại hào Quân Lạc Trần luôn nói chuyện che che giấu giấu rồi sau đó trở về Ma giới.
Hiện tại tiểu hào này của hắn cũng không thể lại chạy đi?Thậm chí Ngu Sở có hơi hoài nghi có lẽ Quân Lạc Trần thật sự nhận thức nàng.Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn gặp mặt liền chạy, lần thứ hai chỉ tránh nhé mà không đánh trả đòn công kích của nàng, còn tặng nàng một thanh Ma kiếm, hơn nữa lúc này đây trong tiềm thức còn đi cùng nàng…… Những việc này xáo trộn ở bên nhau tuyệt đối không phải là trùng hợp đơn giản như vậy.Thoạt nhìn nàng cần chờ đến khi hắn khôi phục ký ức mới dễ dàng tra xét đến cùng được.Thực ra nàng còn không nghĩ xong tương lai nên an bài tiểu hào Quân Lạc Trần như thế nào.Nàng không có khả năng tùy tiện mang tiểu hào Ma Thần về Tu Tiên giới, nhưng cũng không thể thả hắn rời đi --- Đoán rằng toàn bộ Tu Ma giới đều đang tìm Quân Lạc Trần nên đương nhiên là Ngu Sở không thể để hắn bị ma tu mang đi.Tạm thời không đề cập tới chuyện tương lai mà chỉ nói trước mắt, Ngu Nhạc Cảnh còn chưa hạ táng, hơn nữa qua mấy ngày tới còn đi cùng Thẩm Hoài An trở về Thiên La sơn trang thăm người thân, ít nhất cũng muốn ở An Thành hơn mười ngày.Trong năm sáu ngày này Ngu Sở có thể cầm tù Quân Lạc Trần…… Không đúng, có thể sắp xếp hắn ở trong tiểu viện này.Dù năng lượng của hắn rất kỳ lạ nhưng trước mắt vẫn chưa khôi phục lại năng lực.
Tốt xấu gì nàng cũng đến tiêu chuẩn của Đại Thừa, tạo ra trận pháp nhốt hắn trong tiểu viện vẫn là được.Ngu Sở nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngươi tin tưởng ta không?”Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào nàng, hắn nhẹ nhàng gật đầu.“Thân phận của ngươi rất đặc thù nên không thể tùy ý đi lại.” Ngu Sở nói, “Ngươi nguyện ý nghe ta nói tạm thời ở nơi này mấy ngày được không?”Quân Lạc Trần nghĩ nghĩ rồi đáp, “Được.”Ngu Sở liền bắt đầu bố trí trận pháp.Quân Lạc Trần ở một bên nhìn rồi lại nói, “Đa tạ ngươi đã thu lưu ta.”Trong nháy mắt, ngay đến Ngu Sở cũng chột dạ.Đây tính là gì, là sách lược tru tâm độc hữu của Ma giới, lấy lương tâm bất an của đối phương làm mục tiêu công kích?Căn bản không phải là nàng thu lưu hắn, rõ ràng là chuẩn bị cầm tù hắn ở đây.
Cố tình giờ phút này Quân Lạc Trần đơn thuần đến thế, câu này nói ra mang cảm giác đáng thương khi bị người bán còn giúp người đếm tiền.Sắc mặt của Ngu Sở không đổi, “Không sao.”Xác định đã đem toàn bộ tiểu viện bố trí trận pháp cao cấp nhất xong xuôi, Ngu Sở lại nhìn Quân Lạc Trần.“Vậy mấy ngày nữa ngươi cứ ở chỗ này, không cần ra cửa.
Mỗi ngày ta sẽ đưa đồ ăn cho ngươi.”Quân Lạc Trần ngồi ở trên ghế nhìn Ngu Sở đang nhìn về phía hắn, hắn ngoan ngoãn gật đầu.Lúc này Ngu Sở mới rời khỏi viện.Nơi này được nàng bày bố trận pháp nên nàng cũng yên tâm rất nhiều.
Nếu Quân Lạc Trần rời đi hoặc có dị động thì nàng đều nhận ra được ngay lập tức.Thực ra có rất nhiều chỗ Ngu Sở cũng chưa suy xét chu toàn --- Nàng để người ta ở trong viện nhưng nhà ở để đó đã vài chục năm không dùng, chính là cái phòng trống.Đừng nói ngọn nến sách vở và vật dụng thường dùng cho mấy hôm mà ngay cả đệm chăn gối đầu cũng không có, ngoại trừ gia cụ thì trong phòng trống không, cái gì cũng không.Nàng cũng có quá nhiều chuyện phiền lòng nên cũng không phát hiện ra thì đã đi luôn như vậy.Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, Ngu Sở vẫn không muốn trở về Ngu phủ.Dựa theo tập tục tang lễn thì sau khi chết còn muốn đình quan mấy ngày, chờ đến ngày hoàng đạo mới hạ táng.Thật sự là nàng không muốn nhìn Ngu phủ chăng vải trắng và quan tài của Ngu Nhạc Cảnh, cũng không muốn nghe thấy tiếng khóc của người Ngu gia.
Ngu Sở chỉ muốn chờ sau khi ông được hạ táng lại đi mộ phần thấy mặt.Nhưng cũng không có khả năng trong mấy ngày ở đây nàng liền dạy đồ đệ chạy lấy người cho nên mới giằng co ở bên ngoài không muốn trở về.Chẳng qua bị tiểu hào Quân Lạc Trần đánh gãy lực chú ý của nàng nên cuối cùng trong lòng Ngu Sở mới dễ chịu hơn rất nhiều.Nếu không quay về thì nàng muốn kiếm chút việc cho chính mình làm.
Chỉ cần đầu óc vận chuyển, suy ngẫm thì nàng không cần nhớ tới chuyện của Ngu Nhạc Cảnh.Ngu Sở nhớ tới ‘Tô công tử’ kia trên túi thơm có ấn ký họ Tô của Ngu Sở Sở, đó cũng là việc kỳ quái nên dứt khoát nhân cơ hội tra người này.Nàng tùy ý bóp dịch dung quyết liền biến ảo thành bộ dáng của người thường đi thăm viếc bá tánh An Thành.Bởi vì thời gian quá xa xôi, đã là chuyện của 40 năm trước, gần như tất cả bá tánh có ký ức lúc đó cũng đều đến năm mươi sáu mươi tuổi.Lớn tuổi như vậy đi ra ngoài dạo quanh quá ít.Ngu Sở đi một vòng, cuối cùng phát hiện ra trong khu hẻm nhỏ của dân cư có một giao lộ, có mấy lão thái thái nhìn có vẻ rất lớn tuổi đang nói chuyện với nhau.Chẳng qua đáng tiếc là dù các bà có loáng thoáng nhớ rõ năm đó có Tô thiếu gia từng được các thiếu nữ An Thành để ý một khoảng thời gian những cũng quên tên gọi của hắn là gì.Những cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, trong đó có một lão thái thái còn nhớ rõ phủ đệ mà Tô gia đã ở lúc đó.Ngu Sở dựa theo phương hướng đã nói của bà đi xem xét, nơi Tô gia ở và Ngu gia vừa vặn là hai phương hướng khác nhau.Nơi ở của Ngu gia đặc thù, bởi vì gia đại nghiệp đai nên toàn bộ ngõ nhỏ dài như vậy tất cả đều là địa bàn của Ngu gia, chính mình độc chiếm một diện tích to lớn ở An Thành.Mà nơi Tô gia ở tuy không khí phái